Nghỉ ngơi trong quán trọ một đêm, ngày
hôm sau Kim Phượng lại tiếp tục gấp rút lên đường. Nhưng Vĩnh Phúc lại
quậy nháo không chịu đi. Kim Phượng tìm mọi cách nịnh nọt, Vĩnh Phúc đều không cảm kích. Hỏi nguyên nhân, bà lại không chịu nói. Kim Phượng suy
nghĩ một chút, cuối cùng quyết định ra đường mua chút điểm tâm trở về dỗ ngọt mẹ ruột.
“Xin hỏi trong thành Giới Châu, bánh bao ngon nhất có thể mua được ở đâu?” Kim Phượng vô cùng lễ phép hỏi một điếm tiểu nhị.
Tiểu nhị tự tin đáp: “Đương nhiên là trong tiệm chúng ta.”
Kim Phượng xem xét số bánh bao nhăn nhúm sau lưng hắn, thở dài.
Ra khỏi quán trọ đi về phía Tây, một bảng hiệu sáng loáng có vẻ đặc biệt bắt mắt giữa phố chợ kẻ qua người lại.
Kim Phượng đắp tay lên trán, nghiêm túc nhìn coi vài chữ nét to nặng nề
và có lực phía trên “Cửa hàng bánh bao Hoàng Ký”. Trong tiệm tỏa ra mùi
thịt cùng hương mì thơm lừng. Khói trắng mờ mịt. Bên dưới bảng hiệu,
người mua xếp thành một hàng thật dài. Kim Phượng có chút thèm, bèn tiến lên hỏi: “Xin hỏi…”
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, mấy người trong hàng ngũ dài dằng dặc kia đã gào lên: “Xếp hàng, xếp hàng đi!”
Cân nhắc tình thế trước mắt một chút, Kim Phượng ngoan ngoãn đứng xuống cuối hàng.
“Cửa hàng bánh bao này sao lại làm ăn tốt đến thế ạ?” Nàng đẩy đẩy người phía trước, hỏi.
Người phía trước cười cười, “Cô nương từ
vùng khác tới hả? Cửa hàng bánh bao Hoàng Ký nổi tiếng là ngon nhất vùng đấy. Nhìn thấy bảng hiệu kia chưa? Đó là do Tri phủ đại nhân đích thân
đề viết đó.”
Khó trách. Kim Phượng gật gật đầu. “Tri phủ đại nhân của các ngươi cũng nhàn hạ thoải mái quá chứ.”
“Hắc hắc, cô nương không biết đó thôi.
Nghe nói người yêu của Tri phủ đại nhân chúng ta là người rất thích ăn
bánh bao thịt. Đối với cửa hàng bánh bao cả phủ Giới Châu này, Tri phủ
đại nhân chúng ta đều rõ như lòng bàn tay.”
Kim Phượng lại tăng thêm một tầng thèm
muốn đối với bánh bao thịt Hoàng Ký, càng cảm thấy tò mò về vị Tri phủ
đại nhân kia. “Tri phủ đại nhân các ngươi chắc là thường đến mua bánh
bao cho người yêu ăn?”
“Vậy cũng không phải. Tri phủ đại nhân
của chúng ta bị thất tình. Người yêu đã gả cho người khác, ngài ấy lại
nhớ mãi không quên. Ai, người si tình như vậy, hôm nay trên đời rất hiếm thấy a.”
Kim Phượng nghe người nọ than thở, cũng
hùa theo thương cảm một hồi. “Cũng lạ, cô nương kia mắt bị mù rồi. Có
nam tử tốt như vậy ở ngay trước mắt không lấy, lại đi gả cho người
khác.”
“Còn không phải thế sao, chỉ tội Tri phủ
đại nhân chúng ta cứ cuồng dại muốn chết. Bà mối trong thành Giới Châu
này có ai mà không muốn làm mai giúp ngài ấy đâu chứ. Nhưng cô nương nào ngài ấy cũng đều thấy chướng mắt.” Người phía trước lại càng cảm khái.
“Cô nương, nghe giọng nói của cô hẳn là người kinh thành, chắc cũng đã
từng nghe đến đại danh của Tri phủ đại nhân chúng ta rồi nhỉ?”
“A?”
“Tri phủ đại nhân của chúng ta, chính là Đại bảng nhãn lang sáu năm trước đã được hoàng thượng ngự bút ban danh.”
“…” Một tiếng sét đánh trúng ngay đầu Kim Phượng. Hồi lâu, nàng run giọng nói: “Tri phủ đại nhân của các ngươi, là họ Ngư?”
“Hắc, quả nhiên cô nương đã nghe qua.”
Kim Phượng cúi đầu.
“Như ta đã nói, nữ nhân đã làm cho Ngư đại nhân thương tâm, thật sự là nên bị thiên lôi đánh chết a!”
“… Vậy… cũng không nghiêm trọng như vậy
chứ?” Kim Phượng ngập ngừng nói. Nàng nhớ là Ngư Trường Nhai đã bị đuổi
ra ngoài làm quan, nhưng không nghĩ đến y lại bị phái đến phủ Giới Châu
này.
Đang nói, hàng người đột nhiên nhao nhao
sôi trào, có ngươi cao giọng hô: “Tri phủ đại nhân đến kìa!” Đỉnh kiệu
xanh lục ở đang xa từ từ mà đến. Sóng người chỉnh tề mà cung kính tách
ra, dành một lối đi cho chiếc kiệu nhỏ. Đi đến trước cửa hiệu, ông chủ
cửa hàng bánh bao mừng rỡ đon đả chạy ra đón, quỳ gối trước kiệu. “Cung
nghênh Tri phủ đại nhân.”
Màn kiệu vén lên, thanh niên tuấn tú cúi
mình bước ra, hai tay đỡ ông chủ cửa hàng bánh báo đứng dậy, trên mặt là nụ cười hòa ái. “Ông chủ không cần phải như thế. Ta cũng như mọi người, đều đến mua bánh bao.”
Ông chủ cửa hàng bánh bao nói: “Đại nhân, bánh bao ngài muốn tiểu điếm đã chuẩn bị xong rồi, để tiểu nhân vào lấy ra cho ngài.”
Ngư Trường Nhai khẽ nhíu mày. “Ông chủ,
ta cùng mọi người xếp hàng chờ đợi là được, không thể phá bỏ quy củ.”
Nói xong, chậm rãi đi đến đứng vào cuối hàng.
Trong hàng, tất cả thiếu nữ vừa độ tuổi
và phụ nữ ngoài độ tuổi nét mặt đều tràn đầy hồng quang. “Tri phủ đại
nhân thật sự là dáng vẻ ưu nhã, đức hạnh cao quý a!”
Đột nhiên có một người lớn giọng lên
tiếng: “Cô nương, cô mau nhìn xem, đó chính là Tri phủ đại nhân của phủ
Giới Châu chúng ta đó!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, mà ngay cả Ngư Trường Nhai cũng nghiêng người qua, nhìn chếch lên hàng trước mặt. Sau lưng đại thúc mặt mũi dữ tợn, cười đến vô cùng
bằng phẳng là một ‘sinh vật’ tròn trịa đẫy đà đang run lẩy bẩy.
Kim Phượng hoảng sợ cắn ngón tay, lỡ như
Ngư Trường Nhai phát hiện ra nàng… Mặc dù không biết Ngư Trường Nhai sẽ
đối với nàng thế nào, nhưng nàng có thể xác định, nhất định không phải
là kết cục gì tốt đẹp.
Thời gian tựa như trôi qua rất lâu, Kim
Phượng rốt cuộc kháng cự không nổi nội tâm đang giãy giụa, sợ hãi xoay
đầu lại, liền trông thấy một tay áo sạch sẽ màu lam nhạt.
“Hắc Bàn, sao lại là nàng?” Hắn nhàn nhạt hỏi, ấn đường mang theo nét vui vẻ, nhưng hô hấp lại có chút dồn dập bất thường.
Muốn tránh cũng không được, Kim Phượng
đành phải từ từ xoay người lại, đưa tay lên tiếng chào. “Hắc hắc, Tiểu
Ngư, thật đúng dịp, ngươi cũng tới mua bánh bao à?”
Ngư Trường Nhai gật gật đầu. “Ừ, mua cho nàng ăn.”
Trong đám người vang lên vài tiếng rên rỉ khe khẽ. Không biết là bởi vì đau lòng hay là khó có thể tin nổi.
Kim Phượng cuống quýt khoát tay, “Không
cần không cần, tự ta mua là được.” Suy nghĩ một chút lại cuống quýt nói: “Không có việc gì, ta đi trước…”
“Hắc Bàn!” Ngư Trường Nhai khẽ nhăn hàng
mi tuấn tú, tiến lên bắt lấy bàn tay mũm mĩm của Kim Phượng, “Đừng đi, ở lại bên cạnh ta.”
Kim Phượng đột nhiên đỏ ửng cả mặt.
Chung quanh dần dần vang lên những âm thanh thút thít, “Tại sao lại là cô ta?”
“Tiểu tiểu tiểu Ngư…” Kim Phượng rung động nói. “Ta là phụ nữ đã có chồng, ngươi đây….”
“Nàng đã rời khỏi ngài ấy rồi, vì sao
không thể suy nghĩ đến ta?” Ngư Trường Nhai lại tiến lên hai bước, đưa
bàn tay Kim Phượng lên đè trước ngực mình. “Những năm gần đây, tấm lòng
của ta chẳng lẽ nàng còn chưa hiểu rõ sao?”
“Tiểu Ngư! Việc này lỡ như bị ngài ấy biết được…”
“Ta không sợ chết, chỉ cần nàng nguyện ý ở bên ta, cái gì ta cũng không sợ.” Ngư Trường Nhai nói như chém đinh chặt sắt.
Kim Phượng sắp khóc, “Tiểu Ngư, bây giờ
ta thật sự rất bận, không có thời gian cùng ngươi đến chết cũng không
đổi… Chuyện đó, ngươi xem, trong thành Giới Châu có nhiều cô nương tướng mạo xinh đẹp giỏi về nhiều mặt như vậy, ngươi tội gì phải treo cổ trên
một than cây.”
“Hắc Bàn, ta chỉ muốn nàng…” Ánh mắt Ngư
Trường Nhai mông lung mà thâm tình. “Kể từ khi biết nàng rời khỏi kinh
thành, ta liền quyết định. Chỉ cần gặp lại nàng, tuyệt đối sẽ không cho
phép nàng rời khỏi ta nữa.” Hắn trầm giọng ra lệnh. “Hầu hạ phu nhân lên kiệu.”
Kim Phượng khó có thể tin nổi, trừng to mắt. Tiểu Ngư muốn cưỡng đoạt dân nữ nhà lành sao?
Đang muốn chống cự, đột nhiên tất cả âm
thanh chung quanh đều lặng xuống. Trong không khí tràn ngập hơi thở âm
hiểm đến đáng sợ. Kim Phượng kìm lòng không đặng, sợ run cả người.
Sau một khắc, tay nàng liền bị một lực
mạnh mẽ hung hăng rút ra khỏi tay Ngư Trường Nhai. Đồng thời, một giọng
nói âm trầm vang lên bên tai. “Lưu Hắc Bàn, nàng dám!”
Không cần quay đầu lại, nàng cũng biết
giờ phút này người đang bóp cổ tay nàng kêu gào là ai. Nàng khiếp đảm
nhìn lên trước mặt, lại lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy sắc mặt hắn u ám mà
mệt mỏi, trên cằm còn mọc râu hỗn loạn xum xuê như rễ chùm.
Nàng cùng hắn làm vợ chồng hơn mười năm,
chưa bao giờ trông thấy hắn như vậy. Nhất thời tim đập mạnh và loạn
nhịp, bị hắn dùng lực kéo đến trước mặt.
“Thiên sơn vạn thủy, nàng lại đến đây, chính là vì hắn?” Hắn hung tợn hỏi.
“Cái này…” Kim Phượng đột nhiên hiểu được tình huống bây giờ là cái gì, vội vàng cương quyết phủ nhận: “Không phải mà!”
“Vậy là vì cái gì?”
Kim Phượng không nói gì, chuyện này đâu chỉ nói ba xạo là có thể giải thích được?
“Sao chàng lại tới đây?” Nàng cho rằng,
dù hắn không cam lòng, nhưng cùng lắm cũng chỉ phái vài tên thị vệ ra
ngoài tìm kiếm mà thôi. Dù sao, hoàng hậu mất tích cũng không phài là
chuyện gì vẻ vang, làm sao có thể náo loạn đến mức người người đều biết
được. Không ngờ rằng, hắn lại đích thân đi tìm.
“Chàng đã đến rồi, vậy thượng triều… Ơ, mọi chuyện trong nhà phải làm sao?”
“Không cần nàng quan tâm!” Đoàn Vân Chướng gầm lên.
Kim Phượng sờ sờ mũi, mặc kệ, cũng không quan tâm.
“Cùng ta trở về.” Hắn dắt tay nàng muốn kéo đi ngay.
“Không được!” Kim Phượng vội vàng hô to. Trước khi nàng xuất cung đã nghĩ rất kỹ rồi, làm sao có thể cùng hắn trở về?
“Không được?” Lực cầm tay nàng càng gia tăng, một trận bão táp dường như lại muốn kéo đến.
“Chàng lý trí một chút đi, đừng kích động như thế…” Nàng vội vã trấn an, vỗ vỗ lồng ngực hắn. “Dẫn ta trở về, đối với chàng cũng không có gì hay…”
Đoàn Vân Chướng gần như muốn nghiến nát
hàm răng. Tại sao lại có loại nữ nhân này kia chứ? Mắt hắn bị mù rồi hay sao mà lại yêu loại nữ nhân này? Hắn không có ý định nhiều lời với
nàng, cứ trực tiếp dùng bạo lực có vẻ dứt khoát nhanh gọn hơn.
Không ngờ đột nhiên có một người lách vào cản ở giữa hai người. Ngư Trường Nhai trấn tĩnh mà nói: “Ngài không thể mang nàng ấy đi.”
“Ngươi nói cái gì?” Đoàn Vân Chướng nheo
ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm. Chưa từng có thần tử nào dám công khai đối
kháng với hắn như vậy.
“Ta nói, ngài không thể đưa nàng ấy đi.
Nàng đã không còn thương ngài, mà ta, cũng không cho phép ngài lại dẫn
nàng rời khỏi ta một lần nữa.” Sắc mặt Ngư Trường Nhai có chút tái nhợt, nhưng lời nói lại không có ý nhượng bộ chút nào.
Đoàn Vân Chướng lạnh lùng nói: “Ngươi còn không biết thân phận của mình sao?”
“Còn ngài, ngài có biết thân phận của mình hay không?”
“Ta muốn dẫn nàng đi, ngươi có thể làm khó dễ được ta hay sao? Nếu ngươi vẫn ngăn cản, chỉ có một con đường khác.”
“Mặc dù ta không có quyền thế, nhưng vẫn còn có một cái mạng để liều. Không tin ngài có thể thử một lần.”
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi?”
“Sống có gì vui, chết có gì buồn?”
Kim Phượng gần như muốn vỗ tay. Ai cha
cha, dân không sợ chết, còn có cái gì đáng sợ hơn cái chết đây? Nàng sợ
hãi quan sát thần sắc Đoàn Vân Chướng, cảm thấy hắn nhất định sẽ giận
điên lên…
Ai, thật không biết tại sao hắn lại phải đuổi theo đến tận đây kia chứ?
Đoàn Vân Chướng hít vào một hơi, lại hít
một hơi, rốt cuộc cười lạnh nói: “Ngươi có biết, trong bụng nàng ấy đã
mang cốt nhục của ta?”
“Cái gì?” Mọi người xem cuộc vui đều rống to, mà người rống to nhất lại chính là Kim Phượng.
Sao nàng lại không biết? Có trời làm chứng, hai người bọn họ căn bản còn chưa kịp động phòng a!
Đoàn Vân Chướng lại nghiêm trang đưa tay đặt lên phần bụng đẫy đà của Kim Phượng. “Hai tháng.”
“…” Mắt thấy sắc mặt Ngư Trường Nhai
chuyển từ trắng sang xanh, hẳn là đã tin lời của Đoàn Vân Chướng. Mọi
người vây xem cũng đều nhìn thấy phần bụng nhô ra của Kim Phượng, thổn
thức không thôi.
Đây đúng là vu hãm một cách trắng trợn! Chẳng lẽ không có phép người ta có bụng mỡ a?
“Ta không quant âm, ta sẽ xem nó như con của mình mà nuôi dưỡng thành người!” Ngư Trường Nhai cắn răng nói.
Hai người cùng dắt tay áo Kim Phượng, không ai chịu nhường ai.
Sắc mặt Kim Phượng thay đổi bất ngờ. Bà mẹ nó, Hắc Bàn không phát huy, các ngươi xem ta là nắm gạo nếp sao?
“Tất cả câm miệng cho ta!” Lại liếc nhìn hai bên tay áo. “Buông tay.”
Đoàn Vân Chướng cùng Ngư Trường Nhai đều
bị tiếng quát đột ngột của nàng làm cho có chút sững sờ, nhưng vẫn nắm
chặt tay áo thà chết không buông.
Kim Phượng hừ mũi một tiếng, sau đó lấy
từ bên hông ra thanh loan đao mà Đoàn Long Nguyệt đã cho nàng, ‘xoát
xoát’ hai tiếng, cắt đứt hai ống tay áo rộng hơn một thước.
“Ta muốn cùng các ngươi, cắt áo đoạn
nghĩa!” Nàng cất tiếng kinh người. “Các ngươi tưởng mình là ai? Không có các ngươi, chẳng lẽ ta không thể sống nổi hay sao? Các ngươi có từng
quan tâm xem ta muốn làm cái gì hay không?” Kim Phượng quơ quơ hai ống
tay áo đã bị cắt đứt phần mép, khí thế hung hăng chỉ về phía Đoàn Vân
Chướng. “Ngươi cho rằng ở bên cạnh ngươi là chuyện dễ dàng lắm sao?
Ngươi cho rằng sống mà cứ phải xem chừng ánh mắt của người đời là vui vẻ lắm sao?”
“Còn ngươi nữa!” Nàng lại quay sang Ngư
Trường Nhai, “Một cuốn sách vớ vẩn đáng để ngươi nhớ nhiều năm như vậy
ư? Ngươi hiểu ta được bao nhiêu? Ngoại trừ biết ta thích ăn bánh bao,
ngươi còn biết được cái gì?”
Nói rõ trắng xanh liền thu loan đao vào
trong vỏ, cười lạnh nói: “Cô nãi nãi bề bộn nhiều việc, không rảnh
tiếp!” Cất bước đi về phía trước. Đi được vài bước, lại xoay người trừng mắt quát hai người. “Không ai được phép đi theo.”
Sau đó, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực bỏ đi.
Làm hại nàng ngay cả bánh bao Hoàng Ký ngon nhất Giới Châu cũng không
được ăn, xúi quẩy thật.
Vòng qua một góc đường, Kim Phượng lập
tức thay đổi tư thế ngẩng đầu hiên ngang chuyển sang trốn chui như
chuột. Vào quán trọ, xách mẹ ruột lôi đến xe lừa. Không nói lời nào đã
lập tức rời khỏi phủ Giới Châu, quất bụi mà đi.
Ngư Trường Nhai cùng Đoàn Vân Chướng chán nản đứng giữa đám người.
Có người lên tiếng an ủi. “Ngư đại nhân,
nàng ta xét tướng mạo không có tướng mạo, muốn khí chất cũng không có
khí chất, lại còn là hàng đã qua tay người sử dụng, cần gì phải chấp
nhất như vậy?”
“Vị công tử này, đại trượng phu sợ gì
không có vợ. Với điều kiện của ngươi, muốn nữ nhân thế nào mà chẳng có,
cần gì cứ phải bám lấy một nữ nhân đen đúa mập mạp không tha?”
Ngư Trường Nhai cùng Đoàn Vân Chướng
không ai lên tiếng, làm như còn chưa khôi phục lại được tinh thần sau
những bất ngờ đã xảy ra.
Không biết qua bao lâu, những người đứng xem đã chán muốn chết, bèn rối rít tản đi.
Ngư Trường Nhai bỗng nhiên nhàn nhạt nói một câu: “Hoàng thượng, xin hãy trị thần tội chết, thần không oán trách.”
Đoàn Vân Chướng quan sát y, vẻ mặt đầy phức tạp. “Chẳng phải ngươi muốn cùng trẫm tranh nhau đến chết sao?”
Giọng điệu của Ngư Trường Nhai mang theo chút chua xót. “Nàng không vui, tranh nhau đến chết lại có ích lợi gì?”
Đoàn Vân Chướng thở dài.
Lúc này, cách đó không xa, một người đĩnh đạc lắc lắc cây quạt đi tới, cười vô cùng gian xảo. “Ai cha, điệt nhi,
thật sự là quá thảm hại! Cả thúc cũng không nỡ nhìn.” (điệt nhi: cháu trai)
Đoàn Vân Chướng cười lạnh. “Hoàng thúc chờ xem kịch vui à?”
Đoàn Long Nguyệt che miệng, “Đâu có.”
“Có điều, hoàng thúc à, “Nguyệt Như Câu” do Tiên Hoàng ngự ban, vì sao lại ở trong tay Hắc Bàn?”
“Khụ khụ, đó là thúc đưa cho nàng ấy phòng thân, sợ nàng bị kẻ khác khi dễ.”
“Hoàng thúc thật giỏi tính toán, để cho nàng đưa loan đao ra phòng trẫm.”
Đoàn Long Nguyệt cười mỉa hai tiếng.
“Điệt nhi à, hoàng thúc đâu có cố ý. Như vậy đi, hoàng thúc tiết lộ cho
ngài một bí mật, coi như bù đắp tổn thất.”
“Bí mật gì?” Đoàn Vân Chướng nhướng mày.
“Điệt nhi có biết nha đầu kia rời khỏi kinh thành, là vì muốn đến nơi nào không?”