Từ Giới Châu đến dưới chân núi Côn Lôn, Kim Phượng và Vĩnh Phúc đi mất ba tháng.
Sắp xếp cho Vĩnh Phúc đến ở trong một
thôn nhỏ dưới chân núi, Kim Phượng chuẩn bị đầy đủ quần áo cùng lương
khô nước uống, giả dạng nam trang, chuẩn bị lên núi. Nàng có cảm giác
đầu óc mình không được bình thường. Nhưng đã đi đến bước này, cũng không quản được nhiều như vậy. Nhìn về nơi xa liên miên không dứt, tuyết đọng đỉnh núi như ngọc, Kim Phượng xoa ngực.
Trước khi xuất phát, Vĩnh Phúc túm lấy
tay áo nàng đưa lên chùi mí mắt, hồi lâu mới nói ra một câu : « Hắc Bàn
à, ta cảm thấy, nếu đã thật lòng yêu thương một người, vẫn phải ở bên
cạnh người đó mới tốt. »
Kim Phượng sững sờ một hồi, nói : « Cũng
không hẳn vậy. Có đôi khi không ở cùng nhau, tình cảm trái lại càng phát triển tốt hơn. »
Vĩnh Phúc nhớ Triệu đồ tể, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đấm Kim Phượng một cái, « Cút ! »
Kim Phượng leo lên một ngọn núi, tên là Nộ Giao Sơn, là ngọn núi không cao không thấp thuộc dãy núi Côn Lôn.
« Sơn Hải Kinh » Có ghi chép : Trong nước Côn Lôn chi hư (Côn Lôn còn được gọi là « Hư Môn »), trải dài tám trăm
dặm, cao vạn nhận. Bên trên có cây lúa, dài năm tầm, to năm vây. Có chín tỉnh, quanh năm tuyết phủ như ngọc. Mặt có chín cửa, cửa có khai minh
thú trấn giữ, trăm thần cư ngụ.
Kim Phượng ở trên núi Côn Lôn không nhìn
thấy cây lúa che trời, cũng không thấy khai minh thú, càng không gặp
được Tây Vương Mẫu hay Chu Mục Vương trong truyền thuyết.
Nàng hỏi thăm nhóm thợ săn ở dưới chân
núi, chọn một con đường tương đối rộng rãi và đông đúc để lên núi. Ban
ngày chỉ gấp rút lên đường, đói bụng liền ăn chút ít lương khô thịt
muối, tối đến liền hòa cùng nhóm thợ săn gặp được trên đường nổi lửa xua đuổi muỗi mòng dã thú. Dọc đường đi, chỉ toàn tâm toàn ý leo núi. Có
khi cũng cảm thấy sợ hãi, có khi lại cảm thấy hưng phấn. Ngẫm lại, nàng
chỉ là một cô gái yếu đuổi, có thể vượt qua ngàn dặm đường, nhìn thấy
Thiên Sơn Mộ Tuyết, đã là chết không hối tiếc.
Nhưng mỗi khi nhớ đến Đoàn Vân Chướng,
lại có chút buồn bã. Hôm đó, sau khi từ biệt ở phủ Giới Châu, những
tưởng hắn sẽ theo đuổi không tha. Nào ngờ lại không còn trông thấy dấu
vết của hắn đâu nữa. Nghĩ rằng, có lẽ đã bị nàng mắng tổn thương rồi,
hoặc là cõi lòng đã tàn, không còn nhung nhớ đến nàng nữa, vì vậy trở
lại kinh thành.
Nàng nghĩ, có một ngày nàng nhớ đến giây
phút này, có lẽ sẽ hối hận. Nhưng nếu không quyết định như vậy, nàng
nhất định sẽ hối hận.
Thuở nhỏ, gia đình nàng nghèo rớt mồng
tơi, cũng không dám mong ước điều gì xa vời, chỉ cố gắng thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Về sau, cũng từng ‘dưới một người trên vạn người’, quan
sát sinh linh, lại cảm thấy trong lòng càng bần cùng. Không bằng một
mình lẻ loi độc hành trên ngọn núi cao và hiểm trở, trong lòng lại cảm
thấy bình yên hơn.
Nếu như lúc này có người đó ở bên cạnh,
cùng nàng nắm tay nhau ngắm cảnh núi sông vạn dặm thì tốt biết bao.
Nhưng gánh nặng trên người hắn còn nhiều hơn nàng nữa, lại càng không
dám có chút sơ xuất. Tựa như nàng không dám ở lại bên cạnh hắn, tăng
thêm cho hắn một tiếng nhơ là hôn quân. Nàng cũng không hy vọng bởi vì
nguyên nhân của mình mà hắn phải mất đi sự tín nhiệm của bá quan văn võ, làm cho hắn khó có thể thực hiện được chí hướng cùng khát vọng. Hắn nên là một quân chủ quyết tuyệt và trí tuệ. Trong lòng dù có góc nhỏ nào
mềm mại, cũng không nên giữ nó lại bên người để trở thành nhược điểm.
Huống chi, nàng cũng có chí hướng cùng khát vọng của mình.
Nhiều lời vô ích, con người vốn nên tiến về phía trước.
Lại leo lên núi, càng lúc càng khổ lạnh,
ngay cả cây tùng cây bách cương liệt bền bỉ như vậy cũng không có cách
nào sống được, chỉ còn lại toàn là băng tuyết mù mịt.
Kim Phượng bọc mình trong chiếc áo bông
thật dày, bên ngoài phủ thêm một lớp áo da dê, gian nan bôn ba giữa một
vùng băng tuyết. Trên đỉnh núi, tuyết đều đã kết thành băng, vô cùng
trơn bóng. Chỉ vài chỗ là có những hòn đá nhô ra bất định, có thể cung
cấp nơi đặt chân, nhưng vẫn cần dùng chủy thủ cắm vào vách băng mới ổn
thỏa leo lên phía trên. Cũng may là khí trời vô cùng sáng sủa, ánh nắng
tươi sáng. Trên đỉnh núi, thật ra cũng không đến nỗi rét lạnh như trong
tưởng tượng.
Đến một khoảng đất trống tương đối bằng
phẳng, Kim Phượng miễn cưỡng đứng vững, thở dài một hơi. Nhìn lên đỉnh
núi, xa như vậy, lại gần như vậy. Trong tai hơi ù đi, lồng ngực giống
như có tảng đá đè ép. Nhưng nghe đám thợ săn nói, đó chỉ là phản ứng
bình thường của con người khi ở trên chỗ cao.
Kim Phượng ngồi xuống bãi đất bằng, lấy
trong tay nải phía sau ra vài miếng thịt khô, kẹp vào giữa bánh mì khô,
há to miệng, gặm. Bánh bột ngô đã bị đông cứng, suýt nữa đã đập vỡ răng
cửa của nàng. Kim Phượng liền cầm nó trong tay, muốn bẻ thành hai nửa.
Há miệng dùng sức quá mạnh, bánh bột ngô chẳng những không bị bẻ thành
hai nửa mà lại giống như ám khí, bay thẳng ra ngoài trời, rơi xuống chân núi.
Kim Phượng ngây dại, nhìn theo hướng bánh bột ngô rơi xuống, vành mắt có chút đỏ lên. Đó là miếng thịt khô cuối
cùng trên người nàng.
Có chút luyến tiếc không rời liếm liếm
môi, nàng chống tay đứng lên, đành phải rời đi. Mặt đất trống phía dưới
bỗng nhiên vang lên một âm thanh trầm thấp, như cười như không. « Bánh
từ trên trời rơi xuống, thì ra thật sự sẽ xảy ra ! »
Kim Phượng ngẩn ra. Không chờ nàng kịp
phục hồi lại tinh thần, một đỉnh đầu quen thuộc từ dưới xuất hiện,
nhướng mày, mang theo vài phần chế nhạo mà nhìn nàng.
« Lưu Hắc Bàn. » Hắn dương dương tự đắc,
trong tay cầm bánh bột ngô kẹp thịt khô. « Trong lòng nàng lúc này đang
rỉ máu ư ? Xem nào, nếu không có ta, nàng phải làm thế nào bây giờ ? »
Người này, bất luận thế nào cũng không thể xuất hiện ở đây mà.
« Đoàn Vân Chướng ! Sao ngài lại ở đây ? » Kim Phượng kêu to.
« Nếu nàng có thể tới, vì sao ta lại
không thể ? » Đoàn Vân Chướng cười, leo lên, đi đến bên cạnh nàng, đặt
vào tay nàng một chiếc bánh bột ngô hoàn toàn nguyên vẹn.
Kim Phượng cuống quýt nhìn ngó xung
quanh, không có một ai. Nàng trừng mắt nhìn hắn. « Đường đường là vua
của một nước, lẻ loi một mình đi đến một địa phương như thế này, có lý
sao ? Triều đình chính sự phải thế nào ? Thái hậu phải thế nào ? Còn
có… »
Trong miệng bị đút vào một vật gì đó, ngọt ngọt, lại chua chua.
« Lưu Hắc Bàn, ta phát hiện nàng càng
ngày càng dài dòng. Nếu cứ như vậy, rất nhanh sẽ biến thành đàn bà luống tuổi. » Đoàn Vân Chướng khoanh hai tay ở trước ngực, suy nghĩ một chút, lại nhíu mày nói. « Không đúng, nhìn điệu bộ này của nàng, cả đời cũng
sẽ không thể biến thành đàn bà luống tuổi, chỉ có thể là một Hắc Bàn. »
Kim Phượng giận, « Ngài theo dõi ta ? »
Đoàn Vân Chướng mỉm cười. « Ai nói ta đi theo nàng. Ta muốn đến nhìn ngắm Côn Lôn một chút, chẳng lẽ không được sao ? »
« … » Kim Phượng không nói gì. Ai có thể vô liêm sỉ bằng hoàng đế bệ hạ của nàng kia chứ !
« Vậy thảo dân không phiền hoàng đế bệ hạ ngài. Thảo dân xin phép đi trước. » Nàng khí thế hung hăng nắm thật
chặt bao đồ, xoay người bỏ đi.
Đoàn Vân Chướng vội túm lấy tay nải, kéo nàng trở lại. « Ta đói bụng. »
« Ngài đói bụng thì có liên quan gì đến ta ? » Kim Phượng hất cằm lên, bực bội kéo lại bao đồ.
« Vừa rồi ta cứu bánh bột ngô của nàng, chẳng lẽ nàng không nên chia cho ta một nửa ư ? »
Kim Phượng nhìn bánh bột ngô trong tay.
« Chia cho ngài một nửa thì chia một nửa. » Nàng dùng sức bẻ bánh bột
ngô, nhưng cố sức mãi mà chiếc bánh vẫn lù lù bất động như cũ. Kim
Phượng dứt khoát đẩy cả chiếc bánh nhét vào ngực Đoàn Vân Chướng. « Cho
ngài hết đó. »
Đoàn Vân Chướng thở dài, lại kéo nàng trở lại. « Nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi ta thôi sao ? »
« Vâng. »
Hắn lại than. «Cho dù không muốn nhìn
thấy ta, một người ở trên núi cũng nên ăn món gì đó thật ngon chứ. Chỉ
ăn bánh khô thế này thì sao được?”
Kim Phượng mờ mịt không hiểu. Đoàn Vân Chướng dắt tay nàng lôi đến một chỗ thoải mái, ngồi xuống.
“Ngài muốn làm gì?” Kim Phượng đề phòng nhìn hắn một cái.
Đoàn Vân Chướng lặng lẽ cười. “Hắc Bàn, nhìn thấy ảo thuật bao giờ chưa?”
Hắn phủi tay, đột nhiên, thật thần kỳ,
lấy từ phía sau ra một chiếc bánh ngọt màu đen. “Đây là bánh dẻo đen mà
nàng thích ăn nhất đó.”
Kim Phượng há to miệng.
Đoàn Vân Chướng lại phủi tay, trên tay lại xuất hiện một quả đào.
Kim Phượng đoạt lấy quả đào. Là thật, bên ngoài còn có lớp lông tơ nho nhỏ.
Lại vỗ tay, một con gà nướng bọc trong gói giấy dầu xuất hiện.
Kim Phượng trợn mắt há hốc mồm.
Đoàn Vân Chướng ngồi xếp bằng xuống trước mặt nàng. “Ăn đi.” Thấy nàng ngẩn người, bèn đưa tay vỗ đầu nàng một
cái. “Đừng suy nghĩ nhiều, ăn xong còn phải tiếp tục lên núi.”
Kim Phượng cẩn thận quan sát thức ăn
trong tay, rốt cuộc ngẩng đầu lên, cẩn thận hỏi một câu. “Ngài… thật sự
là Đoàn Vân Chướng ư? Không phải là sơn quỷ sơn thần gì đó giả dạng đến
trêu ta đấy chứ?”
Đoàn Vân Chướng đang gặm bánh khô, nghe
vậy liền bị sặc, suýt nữa thì ho ra nước mắt. “Bộ nếu nàng nói ra mà
không làm cho người ta kinh ngạc thì chết không yên hả!” Hắn âm trầm kề
sát vào nàng. “Ngay cả nam nhân của mình nàng cũng không nhận ra?”
“Ai là nam nhân của ta?” Trên mặt Kim Phượng hơi nóng, lập tức biến sắc, ném bánh dẻo xuống, quay đầu lại muốn bỏ đi.
Đoàn Vân Chướng thấy nàng trở mặt, liền
vội vàng tiến lên, không nói lời nào bắt lấy tay nàng, kéo nàng vào
trong lòng ngực mình.
Gò má bị dán chặt lên ngực Đoàn Vân
Chướng, chỉ cảm thấy nóng hổi đến dọa người. Kim Phượng vội vàng giãy
ra, Đoàn Vân Chướng lại dứt khoát siết nàng vào trong ngực.
« Đừng đi. »
Hắn dán mặt vào mái tóc nàng. « Đừng rời
khỏi ta. Ta đi theo nàng đến đây, cũng không dễ dàng gì. Hắc Bàn, ta
không có nàng là không được. Cho nên, đừng rời khỏi ta. »
Trong lòng Kim Phượng sợ hãi.
“Đừng giận dỗi nữa, có được không?” Hắn
thở dài. Nữ nhân trong ngực đáng hận đến lạ thường, lại làm cho người ta yêu thích không buông. Ba tháng qua, không có nàng ở bên cạnh, hắn cũng không biết mình đã sống qua ngày tháng năm nào.
Lỗ mũi Kim Phương cay xè, nước mắt bắt
đầu đảo quanh trong hốc mắt. “Ta…” Nàng hít một hơi. “Ta không giận dỗi. Ta và ngài ở cùng nhau, điều đó là không được. Ngài vẫn chưa hiểu rõ
hay sao?”
“Đừng nói gì cả, cứ nghe ta nói trước đã. Nàng sợ nếu nàng ở bên cạnh ta, các thần tử sẽ phản đối, mẫu hậu sẽ
không vui, dân gian sẽ có những lời đồn đãi bất hảo, ta biết rõ. Nàng
muốn ta trở thành một đấng minh quân, không muốn trở thành vật cản đường ta, ta cũng biết. Nhưng những điều này đối với ta mà nói, đều không là
vấn đề. Ta chỉ muốn vì thiên hạ vì dân chúng mà làm những chuyện nên
làm, chỉ muốn trở thành minh quân trong lòng của mình, vậy là đủ rồi. Về phần sử sách đời sau viết như thế nào, ta không quan tâm. Sử sách, nếu
đem so với nàng, cùng lắm chỉ là một xấp giấy lộn.”
“Nàng sợ nàng sẽ khiến cho ta khó xử, sẽ
trở thành nhược điểm của ta, khiến ta bị lên án. Nhưng những điều đó ở
trong mắt ta, đều là chuyện nhỏ. Mất nàng rồi, mới là chuyện làm cho ta
khó xử nhất.”
Kim Phượng khép hờ hai mắt. “Ngài không hiểu. Ngài nói những lời này, quá mức dễ dàng…”
“Ta hiểu.” Đoàn Vân Chướng yêu thương
vuốt ve gương mặt nàng. “Những điều đó, đều không phải là nguyên nhân
quan trọng nhất khiến nàng phải rời khỏi ta.”
Kim Phượng rùng mình.
“Nàng rời khỏi ta, bởi vì nàng không tin ta.”
“Ngài… nói bậy bạ gì đó?” Kim Phượng run giọng nói.
“Ta không có nói bậy. Trong lòng nàng
hiểu rõ nàng sợ hãi đến mức nào. Nàng sợ nếu nàng cứ đợi ở bên cạnh ta,
càng ngày sẽ càng không giống mình nữa. Nàng sợ đem toàn bộ tương lai
cùng vận mệnh của mình giao vào tay ta, cho nên nàng mới phải ra đi.”
Đoàn Vân Chướng kéo căng hàng mày kiếm. “Ở trong lòng nàng, ta không
đáng tin cậy đến như vậy sao?”
Kim Phượng sợ ngây người. Trong nội tâm,
dường như có một vết thương đầm đìa máu đang bị xé ra. Từ trước đến nay, nàng luôn bảo vệ bản thân mình thật tốt, chưa từng dùng diện mục yếu ớt như vậy để đối mặt với bất cứ ai.
Nước mắt, trong lúc nhất thời, tuôn ra như suối.
Nàng dùng sức đẩy vòng tay của hắn ra,
lùi lại hai bước. “Nếu ngài chỉ là một người bình thường, hoặc ta chỉ là một người bình thường, vậy thì ta đã chẳng cần cố kỵ bất cứ điều gì.
Nhưng chúng ta lại không phải! Có nhiều hấp dẫn như vậy, nhiều nghi kỵ
như vậy, có lẽ có một ngày, ngài sẽ quên mất tại sao ngài lại phải yêu
một cô gái giống như ta. Nhưng ngài vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ta
là con gái của Lưu Hiết. Ta cũng không thể đoan chắc rằng cả đời này
ngài chỉ yêu một mình ta. Lỡ như ngài muốn nạp phi, ta càng không thể
khoan dung.”
“Nếu ta không yêu ngài, có lẽ mọi chuyện
đã không phức tạp như vậy. Ta sẽ cố gắng để làm một hoàng hậu tốt. Nhưng mà, bây giờ không được nữa rồi.”
“Cho nên, nàng vẫn không thể tin tưởng
ta.” Đoàn Vân Chướng đè tay lên ngực, làm như trong lồng ngực có vật gì
đó rách toác ra rồi.
“Ta cũng không phải là không tin ngài.”
Kim Phượng bất lực lắc lắc đầu. « Có lẽ, chúng ta còn chưa đủ yêu nhau,
cho nên, không có đủ động lực để trở nên dũng cảm hơn nữa. » Nàng chậm
rãi ngước mắt lên, yếu ớt thở dài. « Trở về đi. Ngài là vua của một
nước, ba tháng không để ý đến triều chính, kinh thành sẽ biến thành thế
nào ? »
Đoàn Vân Chướng trầm mặc. Trái tim hắn
tựa như tuyết đọng trên núi Côn Lôn này, chậm rãi kết băng, rồi sau đó,
quanh năm không thay đổi.
Kim Phượng xoay người, nước mắt càng lúc
càng rơi xuống như mưa. Nàng quệt nước mắt một cái, hung ác nhẫn tâm,
tiếp tục đi về phía trước.
Đoàn Vân Chướng nhìn chằm chằm theo bóng
lưng của nàng, đột nhiên trông thấy mặt băng bỗng rung lên một cái. Hắn
khẩn trương hô lên một tiếng, thân thể cũng nhào về phía Kim Phượng,
« Coi chừng ! »
Sau một tiếng vang chói tai gây ra bởi sự ma sát giữa băng tuyết và vật nặng rơi xuống đất, Kim Phượng phát hiện
mình đang quỳ rạp trên mặt tuyết băng lạnh, đầu đau nhức vô cùng.
Nàng vội vã quay mặt lại, đã không còn trông thấy Đoàn Vân Chướng đâu nữa.