Tiễn Lưu Nhị phu nhân về, Kim Phượng ngồi một mình trước cửa sổ thật lâu.
Chuyện của nam nhân, giống như đều có đạo lý, lại vừa không có đạo lý. Tóm
lại, nữ nhân chưa từng có đất để chất vấn. Đương nhiên nàng có thể đến
hỏi Đoàn Vân Chướng, ca ca ta chết như thế nào, có phải do ngươi hại
chết hay không. Đoàn Vân Chướng nhất định sẽ phủ nhận. Nhưng đáp án này
nàng tin hay không tin? Nếu nàng tin, vậy cần gì phải đi hỏi hắn nữa?
Nếu như nàng không tin, hỏi ra chỉ tăng thêm phần thương cảm.
Nàng nghĩ, nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để có thể chứng kiến Đoàn Vân
Chướng cùng Lưu Hiết hoàn toàn đoạn tuyệt. Nếu Lưu Hiết chết trong tay
Đoàn Vân Chướng, nàng nên làm thế nào, nàng thật sự chưa hề nghĩ tới.
Nếu như Lưu gia sụp đổ, Đoàn Vân Chướng đem cả nàng ra xử trí, có lẽ
trong lòng nàng còn có thể dễ chịu hơn một chút.
Tờ mờ sáng đã
xuất cung, lại đi đến Cảnh Tu Am ở ngoại ô. Hồi tưởng lại, Lưu Bạch Ngọc chuyển đến chỗ này đã gần nửa năm, từ mùa hạ đến mùa đông, nhưng vẫn
không có ai hỏi thăm đến.
Khách sáo đôi câu với am chủ, thêm chút ít hương khói liền trực tiếp đi thẳng đến tiểu viện nơi Lưu Bạch Ngọc
ở. Sau am có một quả đồi nhỏ. Trên đồi trồng đầy cây phong, vừa đến mùa
thu liền đỏ thẫm như máu. Hôm nay mộ đông, chỉ còn lại những chạc cây
trơ trụi. Thấp thoáng giữa rừng phong là hàng rào tre vàng. Trúc xanh
cùng bụi diêm thanh nhã đứng lặng im sau hàng rào tre.
Vòng qua
hàng rào, liền trông thấy Lưu Bạch Ngọc mặc một tấm áo choàng trắng
thuần, dựa vào ngưỡng cửa. Trước cửa là một lò lửa nhỏ cũ nát, ngọn lửa
đỏ tươi. Trong tay Lưu Bạch Ngọc vẫn là một bình Ngọc Tịnh, lại một cành hoa mai không biết lấy được từ đâu. Nghe thấy tiếng động ở hàng rào
ngoài cửa liền chậm rãi quay đầu lại, bên môi vẫn mang một nụ cười nhẹ
nhàng. Một sợi tóc rơi xuống khỏi búi tóc đen không cài trang sức, rủ
xuống bên cạnh cần cổ tuyết trắng.
“A, sao lại là muội.” Lưu Bạch Ngọc nói, tựa hồ có chút sung sướng, lại không mấy rõ ràng.
Kim Phượng có phần mê man, dường như nàng đi hai mươi ba năm, đi nghìn vạn dặm, chỉ vì để đến được nơi này.
“Bạch Ngọc tỷ tỷ.” Nàng có chút nghẹn ngào.
Lưu Bạch Ngọc bật cười. “Ta đang có chuyện cầu xin muội, muội lại đến đây.”
“Có việc cầu xin ta?”
“Đúng vậy. Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà nói đi.” Lưu Bạch Ngọc tùy tiện quăng
hoa mai lung tung, kéo tay Kim Phượng lôi nàng vào trong nhà.
Kim Phượng hít sâu một hơi, bình phục nỗi phập phồng trong lòng, nói: “Có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.”
Lưu Bạch Ngọc khách khí đi rót trà, hai người ngồi xuống.
“Việc này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Chỉ là muốn xin muội đến nói với hoàng thượng một tiếng, để ngài ấy giao cho ta một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ?” Kim Phượng sững sờ, “Tỷ muốn làm nhiệm vụ gì?” Một cô gái yếu đuối, muốn làm nhiệm vụ gì chứ?
Lưu Bạch Ngọc mỉm cười thần bí. “Ta muốn đến Tây Việt. Muội muội tốt, muội
hãy đến nói với hoàng thượng một tiếng, bổ nhiệm ta làm sứ giả, đi sứ
Tây Việt đi.”
“…” Kim Phượng vô cùng hoảng hốt, đầu óc nhất thời không biết suy nghĩ thế nào.
Nữ nhân triều này không thể làm quan. Nhưng nếu là đi sứ đến nước Tây Việt, phái một nữ quan đi cũng hợp tình hợp lý.
“Muội không chịu à?” Sắc mặt Lưu Bạch Ngọc có chút khó coi. “Cho dù có hận
ta, nhưng dầu gì ta cũng là ân nhân đã cứu muội một mạng. Một chút việc
thuận nước giong thuyền này mà muội cũng muốn keo kiệt sao?”
Kim Phượng há to miệng. Việc này mặc dù không lớn, nhưng cũng không phải là chuyện mà nàng có thể định đoạt.
Lưu Bạch Ngọc nhìn ra tâm tư của nàng. “Muội chỉ cần thay ta nói lại là
được. Nếu muốn thi thử gì đó, cứ việc nói lại với ta. Lưu Bạch Ngọc ta
cũng không tiếc làm mấy chuyện kéo cạp váy đó đâu.” Thấy Kim Phượng vẫn
còn đang thất thần, Lưu Bạch Ngọc có chút ảo não, nói: “Nếu muội không
chịu, vậy quên đi!”
Kim Phượng nói: “Vì sao tỷ tỷ lại muốn đi Tây Việt?”
Lưu Bạch Ngọc cười lạnh: “Tình hình của Lưu gia hôm nay như thế nào, muội
cũng thấy đấy. Lúc này không đi, chẳng lẽ ở yên tại chỗ chờ ngọc đá cùng vỡ hay sao?”
Kim Phượng cứng lại, chậm rãi nói: “Thôi được, tỷ tỷ hãy chờ tin tức của ta.”
Lưu Bạch Ngọc mỉm cười, nâng một ly trà lên. “Như thế rất tốt.”
Kim Phượng khép kín xiêm y, bước chân có chút tập tễnh đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài có cung nữ tiến lên dìu đỡ. Trong lòng nàng đột nhiên buồn
bực, liền khoát tay xua đi.
Đột nhiên nghĩ đến, Vĩnh Phúc biết rõ tình hình hiện nay của nàng, không biết sẽ nói như thế nào.
Mẫu thân nhất định sẽ nghiêm mặt nói: Hắc Bàn a, con sống càng ngày càng không ra gì!
Còn không phải sao! Vốn cảm thấy mình mặc dù không tính là vô cùng thông
minh, nhưng nhìn nhận mọi chuyện cũng khá rõ ràng. Hôm nay lại phát
giác, người bên cạnh lần lượt đều thông minh hơn mình rất nhiều. Mới
hiểu, thì ra từ trước đến nay, tất cả đều là tự cho rằng mình thông
minh.
Chưa ra khỏi Cảnh Tu Am, một con khoái mã vội vàng chạy
tới. Không biết là thị vệ phủ nào phi thân xuống ngựa, quỳ xuống cách vệ sĩ hoàng cung một khoảng xa xa, hô lớn một tiếng: “Hoàng hậu nương
nương, phu nhân Uy quốc công bệnh nặng!”
Kim Phượng kinh hãi,
cuống quít đi lên trước vài bước. Vừa nhìn, đúng là trang phục của phủ
Uy Quốc công, liền vội vàng hỏi: “Nói rõ xem, vì sao phu nhân bệnh
nặng?”
Thị vệ kia đỏ bừng cả mặt, thở gấp nói: “Tiểu nhân không biết!”
Kim Phượng giậm chân: “Bãi giá, phủ Uy quốc công!”
Phủ Uy quốc công đang vô cùng hỗn loạn. Đám nha hoàn bưng bồn rót nước chạy vội va cả vào nhau, ngã bồn vỡ chén khóc lóc. Vài vị phu nhân chen lấn
trong sảnh, chỉ biết dùng khăn tay lau mắt, chẳng thể nghĩ ra cách nào.
Chỉ có Nhị phu nhân miễn cưỡng có chút năng lực quản lý, ngồi trên ghế
chủ cố gắng trấn tĩnh chỉ huy đại cục. Thế nhưng bản thân bà sắc mặt
cũng đã tái nhợt, giọng nói phát run, bên dưới lại chẳng có lấy một
người tâm phúc.
Kim Phượng sắc mặt tái mét, bước nhanh lướt qua
vô số người làm, đi thẳng vào Lưu Hạc Viện, phòng bệnh của Đại phu nhân. Đại nha hoàn ở cổng vội vàng quỳ xuống nói: “Hoàng hậu nương nương, đại phu đang xem chẩn.”
Kim Phượng thở dốc một hồi, hỏi: “Tình hình thế nào?”
Nha hoàn khóc ròng nói: “Hạ thân xuất huyết nhiều, sợ rằng không giữ được đứa bé.”
Tim Kim Phượng đập mạnh đến nỗi nàng cơ hồ không thể chịu nổi.
Lúc này, Lưu nhị phu nhân mới từ phòng khách khoan thai chạy đến, từ xa xa
đã lớn tiếng khóc: “Nương nương, Đại phu nhân sợ là không xong rồi…” Bà
vừa khóc, các phu nhân khác chạy phía sau càng khóc thê thảm hơn. “Nương nương, chúng thần thiếp cũng không có cách nào, đột nhiên cứ như vậy…”
Kim Phượng chỉ cảm thấy huyệt thái dương co rút đau đớn liên hồi. Nhớ lại
nhiều năm trước, lần đầu tiên nàng đến gian phòng này, Lưu đại phu nhân
vừa nói cười vừa chỉ huy đại cục vô cùng phong độ bình tĩnh, trong lòng
lại càng đau đớn.
“Tất cả không được khóc!” Nàng lạnh lùng nói.
Các vị phu nhân cả kinh, nước mắt đều kinh hãi trượt trở vào.
“Khóc sướt mướt còn ra thể thống gì! Người còn đang sống đây!” Kim Phượng
trầm giọng quát lên, quay sang Nhị phu nhân nói: “Rốt cuộc là thế nào,
trước hãy nói cho rõ đã.”
Nhị phu nhân khóc thút thít hai tiếng, từ từ giải thích. Chỉ hai ba câu, Kim Phượng đã hiểu được tính nghiêm trọng của tình thế.
Thì ra, Đại phu nhân vốn không việc gì. Hôm nay sau giờ ngọ, một tiểu quan
Binh Bộ, học trò cũ của Lưu Hiết đến chào hỏi. Lưu đại phu nhân cảm thấy chàng thanh niên này trong hoàn cảnh như bây giờ mà chẳng ngại hiềm
nghi lại nhớ tình cũ, thật là hiếm có, liền đích thân ra tiếp. Không ngờ người nọ lại mang theo một tin tức động trời. Lưu đại phu nhân nghe
xong, đỡ góc bàn liền té xuống. Hạ thân đổ máu chảy tràn rất dọa người,
sàn nhà phòng khách đều thấm đỏ.
Kim Phượng nghi hoặc. “Đến tột cùng là tin tức gì?”
Nhị phu nhân nước mắt không dứt. “Nói là biên quan chiến báo, quân đội của
Quốc công gia bị vây ở Bàn Xà Cốc, đã bảy ngày bảy đêm không có tin
tức!”
May mà trong lòng Kim Phượng đã có chuẩn bị, nghe nói thế cũng không khỏi lảo đảo một chút.
Tin tức như thế, Lưu đại phu nhân làm sao có thể thừa nhận được?
Phủ Uy quốc công đã không có Lưu đại phu nhân, cũng chẳng có ai tâm phúc.
Nhị phu nhân quỳ xuống nói: “Thiếp thật sự không biết nên làm như thế
nào. Nương nương, nể tình quốc công gia cùng đại phu nhân, ngài quyết
định đi!”
“Quyết… quyết định cái gì?”
“Đại phu nói, đứa bé trong bụng Đại phu nhân sợ rằng sẽ không giữ được. Nếu nhất định muốn giữ, Đại phu nhân sẽ…”
Kim Phượng cả giận nói: “Đương nhiên phải cứu người lớn trước!”
“Nhưng nếu đại phu nhân biết được, nhất định muốn cứu đứa bé trước. Huống chi, đó lại là cốt nhục của Quốc công gia…”
“Câm miệng!” Kim Phượng hét lớn. “Chớ nói Quốc công gia không có ở đây, cho
dù ông ấy ở đây, bản cung đường đường là quốc mẫu, chẳng lẽ còn không
làm chủ được hay sao?”
“Vậy…” Nhị phu nhân sợ hãi do dự một tiếng, cũng đành phải đáp ứng.
Kim Phượng nắm chặt khăn, thầm nghĩ. Lưu đại phu nhân ngàn vạn không thể chết được.
Nếu như Lưu đại phu nhân biết được nàng quyết định từ bỏ đứa bé, nhất định sẽ hận nàng. Nhưng mà, có hận nàng cũng không sao.
Tóm lại, Đại phu nhân nhất định phải còn sống.
******
Trong Càn La Điện, ánh nến cháy cao.
Đoàn Vân Chướng khép mắt, rời khỏi tin chiến báo của Binh Bộ trình lên, ngẩng đầu nói: “Đi, mời hoàng hậu đến đây một chuyến.”
“Hoàng thượng, phu nhân Uy quốc công bệnh tình nguy kịch. Hoàng hậu nương
nương tối nay qua đêm tại phủ Uy quốc công, chưa hồi cung.”
“Phu nhân Uy quốc công bệnh tình nguy kịch?” Đoàn Vân Chướng có chút ngạc nhiên.
“Phải, nghe nói là bị kinh hãi, sảy thai. Trong phủ Uy quốc công đã vô cùng
hỗn loạn. Hoàng thượng, có cần sai người đi mời hoàng hậu nương nương
trở về không? Sau bữa tối, thái hậu nương nương cùng Từ thái phi nương
nương cũng có hỏi một lần, hình như không được vui.”
Đoàn Vân Chướng im lặng một hồi lâu, nói: “Không cần, lựa chọn một ít dược liệu thượng hạng đưa qua phủ Uy quốc công đi.”
Lưu Hắc Bàn vô tư vô lự, hôm nay đâu rồi?
Hại nàng biến thành như vậy, chẳng lẽ là lỗi lầm của ta sao? Đoàn Vân Chướng thất thần.