Kim Phượng ngồi trước giường Lưu đại phu nhân, thấp thỏm chờ đợi trong nỗi
bất an. Đại phu nói, Lưu Đại phu nhân đã vượt qua cơn nguy kịch, tối nay sẽ tỉnh lại.
“Vì sao đến giờ vẫn còn chưa tỉnh?” Nàng nhịn không được, hỏi thêm một câu.
“Chờ một chút, chờ một chút.” Nhị phu nhân trấn an vỗ vỗ tay nàng. Tấm lòng
Kim Phượng giành cho Lưu đại phu nhân, bà hiểu rõ, ít nhiều cũng có chút cảm động.
Sức khỏe của Lục phu nhân không tốt, sắc mặt tái nhợt
đến dọa người. Kim Phượng vì vậy cho bà đi nghỉ ngơi. Còn Nhị Tam Tứ Ngũ – bốn vị phu nhân vẫn luôn ở bên cạnh chờ đợi, có điều thần sắc chán
nản.
Lại chờ giây lát, rốt cuộc nghe thấy Lưu đại phu nhân ở trên giường nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
Kim Phượng chồm qua. “Mẫu thân!”
Lưu đại phu nhân chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt chuyển qua khuôn mặt Kim Phượng, nhưng lại trống không: “Đứa bé… có còn không?”
Mọi người quay mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, Kim Phượng miễn cưỡng mở miệng: “Con cái, luôn sẽ có.”
Lưu đại phu nhân rõ ràng ngẩn ngơ, sau đó con ngươi liền giống như bị hóa đá một nửa, cũng không động đậy.
“Mẫu thân?” Kim Phượng run giọng kêu lên.
“Vì cái gì… vì sao đứa bé lại mất?” Lưu đại phu nhân chua chát mở miệng.
Vài vị phu nhân không thể chịu nổi tình cảnh như thế, nhao nhao khóc ồ lên.
Trong lòng Kim Phượng đã có chủ trương, đanh giọng nói. “Là ta đã mệnh cho
đại phu phải cứu ngài trước. Đứa bé, có thể không cần.”
Trong mắt Lưu đại phu nhân bỗng nhiên hiện ra một luồng ánh sáng, con ngươi vừa
động, gắt gao nhìn thẳng Kim Phượng: “Ngươi… ngươi…”
Kim Phượng gật đầu. “Chính là ta, ngài muốn hận, cứ hận ta đi.”
Nhị phu nhân ở bên kinh hoàng há mồm, muốn giải thích, lại bị Kim Phượng trừng mắt, chỉ đành cúi đầu không nói.
Lưu đại phu nhân thở dốc một hơi, cười hừ một tiếng: “Ngươi… ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Trong dự liệu, Kim Phượng nhìn chăm chú Lưu đại phu nhân trong chốc lát rồi nói: “Ngài an tâm dưỡng bệnh.”
Quay đầu mặc kệ, nàng cứ thế ra khỏi phủ Uy quốc công. Bầu trời u ám đến mức vượt qua cả sức tưởng tượng của nàng.
Lên xa liễn, Kim Phượng dặn dò: “Đi thành Tây, ngõ hẻm Hoàng Gia.”
Nữ quan đi theo kinh ngạc: “Nương nương, không hồi cung sao?”
“Đến ngõ hẻm Hoàng Gia trước.”
Nữ quan do dự một hồi. “Nương nương, như vậy không tốt lắm đâu. Hôm qua
ngài tự tiện xuất cung, lại ở ngoài cung qua đêm. Bên phía Thái hậu e
rằng đã…”
“Ngay cả chút tự do này mà bản cung cũng không có hay sao?”
Nữ quan quỳ xuống. “Nô tỳ cũng là vì suy nghĩ cho nương nương.”
Kim Phượng nhìn thấy nữ quan kia quỳ xuống, bỗng dưng cảm thấy sững sờ.
Nàng nhớ tới nữ quan Tố Phương đã từng quỳ gối trước mặt nàng khuyên lơn nàng, nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây.
“Thôi được, hồi cung đi.” Nàng thở dài.
Tâm tình như vậy, nàng làm sao có thể đến gặp Vĩnh Phúc?
Trở lại Hương La Điện, xuống xa liễn, Kim Phượng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi, nàng đã nghĩ rất nhiều, đành phải đưa ra một kết luận:
Lưu Hiết không thể chết được.
Bây giờ nàng mới hiểu thế nào là
huyết thống nặng tựa Thái Sơn. Ân sinh thành kia, không phải nói đoạn là đoạn. Hai chữ phụ thân, cũng không phải chỉ là một cách xưng hô. Lưu
Hiết đối với nàng, trước sau vẫn luôn tồn tại như một vị thần, không có
cách nào phai mờ, không thể vượt qua.
Nàng có thể cầu xin sự trợ giúp của ai đây?
“Bản cung muốn nhờ ngươi làm một việc.” Kim Phượng nhìn nữ quan bên cạnh.
Nàng cũng không nhớ rõ được tên của cô ta. Mọi người ở bên cạnh nàng
luôn đến rồi lại đi.
“Xin nương nương căn dặn.” Nữ quan kính cẩn nghe theo.
“Bản cung có thể tin tưởng ngươi không?”
“Có thể.”
Kim Phượng nở nụ cười: “Thay bản cung gửi đi mấy phong thư.”
Đang lúc nói chuyện, xa xa bỗng truyền đến một hồi vó ngựa dồn dập mà vang
dội. Kim Phượng sững sờ. Ai lại dám thản nhiên phóng ngựa chạy như bay
trong cung cấm chứ?
Nàng còn chưa kịp tỉnh ngộ, một con đại hắc
mã màu lông sáng bóng như nước từ xa chạy dọc theo thành cung mà đến.
Đầu ngựa ngẩng cao, vó ngựa sinh gió, bụi đất tung tóe. Đến gần trước
mặt, con ngựa chạy chậm lại. Người cưỡi ngựa lập tức cúi người giang
rộng cánh tay, quắp hoàng hậu nương lên ngựa, đặt ở trước người. Các
cung nữ nội thị kinh hoàng thét lên. Đại hắc mã lại đạp bụi mà đi,
thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Tôn
Tử công công của Hiên La Điện ôm một chồng áo bào vàng óng ánh, thở
không ra hơi chạy đến, vẫy tay hét to:
“Đừng… đừng đuổi theo! Đó là hoàng thượng!”
Kim Phượng bị treo nghiêng nghiêng trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy hô hấp
không lưu, trong lòng chỉ sợ sẽ ngã ngựa bỏ mình. Nghĩ đến huynh trưởng
đã chết của nàng, nàng càng hoảng sợ, bèn khẽ giãy giụa.
“Đừng động.” Trên đỉnh đầu, có người trầm trầm nói.
“Ta cũng không muốn động, nhưng sắp trượt xuống rồi đây.” Kim Phượng khổ thanh khổ khí nói.
Người trên đỉnh đầu yên lặng một chút, quát to một tiếng. ‘Đạp tuyết vô ngân’ hí dài một tiếng, ngoan ngoãn dừng vó ngựa.
Hoàng hậu nương nương mặc cẩm bào đeo thắt lưng ngọc tựa như con sâu lông, từ trên lưng ngựa ngọ nguậy trượt xuống, thở gấp ra một hơi.
“Hoàng thượng ở trong cung buồn quá hóa rồ rồi ư, muốn chơi trò cưỡng đoạt dân nữ à?” Nàng vỗ ngực, tức giận nói.
Đoàn Vân Chướng thư thái thoải mái nhảy xuống khỏi lưng ngựa, trong miệng lầm bầm một câu gì đó.
“Cái gì?”
Đoàn Vân Chướng thở dài. “Không thích sao? Ta tưởng rằng nàng sẽ cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ.”
“Ngạc nhiên mừng rỡ?” Kim Phượng cao giọng kêu lên. Rõ ràng là kinh hãi mới
đúng? Nàng đáp trả Đoàn Vân Chướng bằng một cái trừng mắt giận dữ. Sửa
lại mũ miện trâm cài trên đầu, vuốt lại làn váy nhăn nhúm, nàng lảo đảo
bỏ đi.
Đoàn Vân Chướng chán nản thất vọng gãi gãi đầu. Cái gì gọi là vẽ hổ không thành lại hóa chó. Hắn bước nhanh đuổi theo.
“Hắc Bàn, đừng nóng giận.”
Kim Phượng hừ một tiếng.
Đoàn Vân Chướng cau mày. “Đây đều là Vân Nham dạy.”
Kim Phượng ngẩn ra. “Vân Nham?”
“Không sai. Vân Nham nói thời khắc vui vẻ nhất trong đời muội ấy, chính là khi Lăng Tiêu cưỡi ngựa đem muội ấy từ dưới đất mò lên, ôm vào trong ngực.”
Kim Phượng dừng bước.
“Vậy những gì ngài vừa làm, là vì muốn chọc cho ta vui sao?”
Đoàn Vân Chướng gật đầu.
“Nhưng ta lại không hề vui vẻ.”
Đoàn Vân Chướng lại bị đả kích, cúi đầu.
Kim Phượng suy nghĩ một chút, thờ ơ chỉ ra. “Vân Nham là được ôm vào trong ngực, chứ có phải bị treo trên lưng ngựa đâu.”
Đoàn Vân Chướng do dự một chút. “Ta cũng muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng
nàng quá nặng, chỉ có thể miễn cưỡng treo trên lưng ngựa.”
“…”
Hoàng hậu nương nương lặng lẽ nhìn lên bầu trời xa xăm. Một hồi lâu, từ từ ngồi chồm hổm xuống đất, khóc ầm lên.
Đoàn Vân Chướng sợ hết hồn, liền vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy. “Sao tự nhiên lại khóc?”
Kim Phượng liếc nhìn hắn với đôi mắt ướt nhẹp, tiếp tục nhắm mắt lại gào to khóc lớn.
Đoàn Vân Chướng vô cùng bi thương: “Đừng, đừng khóc, ta sai rồi, ta sai rồi
còn không được sao?” Cuống quýt ôm nàng vào lòng, dùng ống tay áo cẩn
thận lau nước mắt trên gương mặt nàng. Nhưng nước mắt trong hốc mắt cứ
liên tục chảy ra không ngừng, càng lau càng nhiều. Nàng càng khóc, hắn
càng đau lòng, đành phải ôm đầu nàng đặt ở trong ngực, vừa vỗ lưng vừa
nhẹ nhàng an ủi. “Hắc Bàn ngoan, nàng tuyệt đối không nặng. Đều là lỗi
của ta, đừng khóc nữa. Còn khóc nữa trái tim ta sẽ nát ra mất.”
Ngực thấm ướt một mảng lớn, hắn cười khổ. “Đúng là sai lầm mà. Vốn định chơi trò cá biệt để chọc cho nàng vui vẻ một chút. Không ngờ lại chọc nàng
khóc thế này.”
Kim Phượng khóc thút thít một hồi, cầm lấy tà áo
trước ngực Đoàn Vân Chướng, từ từ ngẩng đầu lên. Nước mắt nhạt nhào trên gương mặt mượt mà: “Vân Chướng, làm sao bây giờ? Đại phu nhân… chỉ sợ
không xong rồi.”
Đoàn Vân Chướng chấn động, vẻ mặt âm trầm. Suy
nghĩ một chút, hắn siết chặt người trong lòng: “Không đâu, bà ấy sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Thật ư?” Kim Phượng hoài nghi hỏi.
“Ta bảo đảm. Tất cả sẽ tốt thôi.” Hắn cúi đầu, hôn một cái lên vầng trán trơn bóng. “Trở về thay quần áo, chúng xuất cung đi.”
Kim Phượng kinh ngạc: “Xuất cung làm gì?”
“Làm gì cũng được, chỉ cần nàng vui vẻ.”
“Không cần phê tấu chương ư?”
Đoàn Vân Chướng cười một tiếng. “Tấu chương sao có thể quan trọng bằng nàng.”
Làm sao có thể để cho Hắc Bàn của hắn mang theo nước mắt mà rời khỏi hắn được.