Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 5: Chương 5: MỘT VỊ HOÀNG HẬU ĐỨNG LÊN




Từ phủ Uy quốc công đến cửa chính hoàng cung, hoa tươi rải đất, gấm đỏ vây tường, màu đỏ trang trí xung quanh mười dặm, khắp nơi rải vãi đồng tiền. Nghe nói: Thái hậu nương nương ý chỉ ban hôn, đại xá thiên hạ; Mà các quan lại đủ loại vì nghênh đón tân hoàng hậu đến, đã quỳ lạy ngoài cổng Triêu Dương suốt ba canh giờ.

Ân sủng của hoàng gia đối với Uy Quốc công Lưu Hiết, không thể nói là không dày.

Hoàng gia nịnh nọt Uy Quốc công Lưu Hiết, không thể bảo là chỉ có chút ít được.

Tóm lại một câu, lễ sắc phong hoàng hậu phô trương rất lớn, rất hoành tráng.

Lưu Hiết nói: “Từ nay về sau, con chính là quân, ta chính là thần.”

Kim Phượng nhìn qua ánh mắt nghĩ một đằng nói một nẻo của ông, cười một tiếng.

Lưu đại phu nhân nói: “Con yên tâm đi đi, ta sẽ chăm sóc cho mẫu thân của con.”

Kim Phượng lại không để trong lòng. Nàng nghĩ, mẹ nàng không có ai chăm sóc vẫn có thể sống rất khá.

Nhị Tam Tứ Ngũ phu nhân nói: “Làm phiền con, chúng ta lại có thêm rất nhiều đồ trang sức.”

Quả nhiên, cho nhiều vàng bạc châu báu như vậy, đều vào hầu bao của mấy vị này.

Theo như Nhị Tam Tứ phu nhân nói, sau khi vào cung, tiểu hoàng đế còn có thể ban thưởng nhiều bảo bối của hắn cho nàng. Ánh mắt bọn họ tràn đầy hâm mộ. Kim Phượng lại không hiểu nổi, đợi nàng vào cung rồi, cho dù ban thưởng nhiều vàng bạc châu báu hơn nữa, nàng còn có thể đích thân đeo hay không?

Nhưng nếu có một ngày nàng xuất cung thì sao nhỉ?

Suy nghĩ một chút, Kim Phượng lại vui vẻ trở lại. Như thế xem ra, mũ phượng nặng nề cùng bộ lễ phục phiền phức này, cũng rất đáng mặc.

Trước khi lên xe phượng, Lưu Bạch Ngọc đi đến bên cạnh Kim Phượng.

“Muội muội, tất cả mọi chuyện hôm nay, thật sự là điều muội muốn sao?”

“Hả?”

“Đây là vận mệnh mọi người đã an bài cho muội. Nhưng mà, đây có phải là điều muội mong muốn hay không?”

Kim Phượng mờ mịt nhìn thẳng vào mắt Lưu Bạch Ngọc, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng ta hoàn toàn trong suốt, còn lộ ra nhàn nhạt bi ai. Nàng biết rõ, giờ khắc này Lưu Bạch Ngọc mặc dù quỳ gối trước mặt nàng, nhưng về tinh thần lại đang giẫm nàng ở dưới chân.

“Muội muội, muội có biết mình mong muốn điều gì không?” Ánh mắt Lưu Bạch Ngọc đầy vẻ thương cảm.

Kim Phượng trầm tư trong chốc lát: “Ta… muốn làm một hoàng hậu tốt.”

Vẻ mặt Lưu Bạch Ngọc là lạ, phảng phất muốn cười, rồi lại không cười nổi.

Vì vậy, Kim Phượng bước lên xe phượng xanh vàng rực rỡ, xuyên qua đám người hô vang vạn tuế như núi thở, chậm rãi chạy đến một tương lai đen tối.

******

Tiệc chúc mừng trong Càn La Điện kéo dài suốt một ngày một đêm, cho đến khi mỹ nhân khiêu vũ eo mềm, đàn nhạc sư bay hơi. Trên dung nhan vẫn còn trẻ tuổi của Thái hậu nương nương hiện rõ niềm vui mừng khó thể nào ức chế, mà thả lỏng lại càng hiện rõ hơn. Có điều, nhún nhường như vậy, có thể làm cho Lưu Hiết đối với cô nhi quả phụ bọn họ giảm nhẹ một chút địch ý hay không, bà cũng không nắm chắc.

Nhưng bất luận thế nào, tiểu hoàng đế Đoàn Vân Chướng đã thành con rể của Lưu Hiết. Cho dù Lưu Hiết có lòng bất chính gì nhưng nể tình con gái của mình, có lẽ cũng sẽ nương tay ba phần.

Thái hậu nương nương ở nhà mẹ đẻ chính là một thiếu nữ mảnh mai, sau khi đại hôn trở thành hoàng hậu mảnh mai, hôm nay mặc dù đã là thái hậu mảnh mai, lại vẫn luôn cảm thấy, chuyện mưu câu sinh tồn giữa khe hẹp cung đình cùng triều đình này, là gian nan cỡ nào.

May mà có Từ thái phi ở đây. Thái hậu nương nương nhìn thoáng qua phía ghế phượng của Từ thái phi, lại phát hiện Từ thái phi tuổi đã ngoài bốn mươi đang ôm bình rượu, cười hì hì rót rượu vào miệng mình. Vài cung nữ vây quanh bên cạnh bà, miễn cưỡng mới có thể nâng Từ thái phi ngồi lại ngay ngắn trên ghế, không để cho các quan lại phát giác ra sự khác lạ của bà.

Thái hậu nương nương mí mắt run lên, cúi đầu lặng yên thở dài một hơi.

Bà quơ quơ ống tay áo. “Thời gian không còn sớm nữa, đưa hoàng đế đến Hương La Điện đi.”

Nữ quan bên cạnh đi lên, sắc mặt khó xử mà nói: “Nương nương, Hoàng thượng ngài… uống rượu say.”

“Cái gì?” Thái hậu nương nương cả kinh, suýt nữa đã đập lật úp cả quạt đàn hương trên bàn. “Ai cho Hoàng thượng uống rượu?” Bà tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

“Là… Là Long Nguyệt Vương gia…” Nữ quan nhỏ giọng nói, “Long Nguyệt vương gia nói Hoàng thượng hôm nay thành thân rồi, coi như đã trưởng thành, sao ngay cả rượu cũng chưa từng uống thử, không giống nam nhân… Hoàng thượng nhất thời kích động, liền…”

“Pằng” một tiếng, chiếc quạt đàn hương Thái hậu nương nương đang nắm trong tay, lập tức bị đập rớt một cây nan.

“Đoàn, Long, Nguyệt!” Thái hậu nương nương nghiến răng nghiến lợi.

Hoàng thượng mới mười hai tuổi! Cái tên Đoàn Long Nguyệt này, lòng dạ quá độc ác đi!

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, lập tức có một âm thanh cà lơ phất phơ đáp lại:

“A ơ ơ, Thái hậu nương nương đang gọi thần đệ ư?”

Thái hậu nương nương liếc mắt quét xuống lối đi, Đoàn Long Nguyệt kìm lòng không đặng, lui về phía sau mấy bước.

“Hoàng… hoàng tẩu…”

“Ngươi chuốc Hoàng thượng uống rượu?”

Đoàn Long Nguyệt cười hì hì: “Là Hoàng thượng chơi đùa quá trớn thôi. Cùng lắm thì thần đệ cũng chỉ tùy tiện nói đôi câu, ngài liền ôm chặt lấy bầu rượu Hạnh Lâm Xuân, đánh chết cũng không buông tay. Không đợi thần đệ kịp phản ứng, rõ ràng đã uống hết cả bầu. Ai, thần đệ vô cùng lo lắng a… Vì vậy vội vàng chạy đến đây xin chỉ thị của Thái hậu, nên xử lý như thế nào.”

“Ngươi lo lắng? Ai gia lại thấy ngươi căn bản chính là cố ý!” Giọng nói của Thái hậu nương nương hoàn toàn biến đổi.

“A ơ ơ, Thái hậu nương nương thật sự đã hiểu lầm ý tốt của thần đệ rồi. Cho dù thần đệ có mười cái đầu cũng không dám cố ý chuốc say Hoàng thượng nha…” Đoàn Long Nguyệt mở to hai mắt, tạo ra vẻ mặt tiểu sinh sợ sệt rõ mười mươi.

“Đoàn Long Nguyệt! Hôm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của Hoàng thượng! Ngươi biến Hoàng thượng thành ra như vậy, ngươi kêu ai gia… Làm sao ăn nói với Uy quốc công đây!”

“A ơ ơ, Thái hậu nương nương nói vậy hơi quá lời rồi. Hoàng thượng chỉ mới có mười hai tuổi, nào biết cái gì là đêm động phòng hoa chúc? Cho dù ngài không nghĩ cho Hoàng thượng, cũng nên suy nghĩ một chút đến phúc phần sau này của hoàng thất chúng ta a!”

“Đoàn Long Nguyệt!” Thái hậu nương nương vừa vội vừa giận, gần như muốn khóc.

“A ơ ơ…” Lúc này, không đợi Đoàn Long Nguyệt kịp nói hết câu, Thái hậu nương nương đã chụp lấy quạt đàn hương ném tới, nện trúng ngay đỉnh đầu Long Nguyệt Vương gia.

“Tố Phương, đi tìm vài tên tiểu thái giám. Khuya hôm nay, cho dù có phải khiêng cũng phải đưa Hoàng thượng đến Hương La Điện!” Thái hậu nương nương nghiêm nghị căn dặn.

“Vâng!” Vẻ mặt của Tố Phương, đệ nhất nữ quan trước mặt Thái hậu nương nương đau khổ, lui xuống.

Đoàn Long Nguyệt nhặt quạt đàn hương đã bị tàn phá rơi dưới đất lên, cất vào trong ngực, vừa vuốt đầu vừa lắc lư đi ra ngoài. Hắn vừa đi, lại vừa thao thao bất tuyệt nhắc lại.

“A ơ ơ, a ơ ơ, đêm động phòng hoa chúc của Hoàng đế đáng thương ơ.”

Hai bên thái dương của Thái hậu nương nương nổi gân xanh, trên mặt không còn chút máu.

Những năm gần đây, trong lòng Thái hậu nương nương hiền thục dịu dàng luôn cất giấu dòng máu của người đàn bà chanh chua. Mỗi đêm, người đàn bà chanh chua này lại nhảy vào giấc mộng của bà, chém Long Nguyệt Vương gia Đoàn Long Nguyệt thành tám khúc, rút gân lột da.

******

Tiểu hoàng đế Đoàn Vân Chướng đúng là đã say đến không biết gì.

Thái hậu nương nương mặc dù vô cùng nuông chiều tiểu hoàng đế, nhưng về phương diện uống rượu lại quản chế cực nghiêm. Hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt đôi khi sẽ lén mang một vò rượu nhỏ vào cung. Hoàng đế liền lôi kéo ông đến ngự hoa viên, tìm một rừng cây yên tĩnh, lén lút gây án. Nhưng những lúc như vậy, hoàng đế uống chẳng được bao nhiêu rượu, đương nhiên cũng không đến mức độ say sưa.

Nhưng hôm nay không giống ngày xưa nữa. Hôm nay là ngày vui hoàng đế lấy vợ lập hậu, lại còn cưới được thiên kim của Uy Quốc công đương triều. Dùng lời của hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt mà nói, kể từ hôm nay, hắn chính là một nam nhân đường đường chính chính. Một ngày đại hỷ như vậy, uống chút rượu thật sự là rất bình thường. Nhưng hoàng đế không nắm chắc được tửu lượng của mình, không cẩn thận một chút, liền say.

Đây là lần đầu tiên trong đời hoàng đế say rượu, đương nhiên phải xử lý thật thận trọng, vô cùng thận trọng.

Nữ quan Tố Phượng dẫn theo một đám tiểu thái giám, lúc đưa được hoàng đế đến Hương La Điện, trong Hương La Điện đã người ngã ngựa đổ.

Thái y đã chờ sẵn tại Hương La Điện. Sau khi trị liệu cho hoàng đế liền kê một toa thuốc giải rượu, khom người lui ra. Bọn cung nữ thái giám lại thu xếp tắm rửa thay quần áo cho hoàng đế. Đang trong quá trình, hoàng đế lại phun ra một đống hỗn loạn, mọi người đành phải làm lại từ đầu.

Tiểu thái giám tùy thân bên cạnh hoàng đế, Tiểu Tôn Tử nơm nớp lo sợ quỳ ở bên giường, cái rắm cũng không dám phóng một cái. Chỉ thấy Tố Phương nhe hàm răng trắng đều về phía Tiểu Tôn Tử: “Nếu còn lần sau, xem Thái hậu nương nương có nạo đầu của ngươi không!”

Tiểu Tôn Tử dập đầu xuống đất kêu côm cốp.

Tất cả thu dọn xong xuôi, thái y cũng dùng đầu người trên cổ đảm bảo, ngày mai hoàng đế sẽ vui vẻ tỉnh lại, tảng đá lớn trong lòng Tố Phương lúc này mới rơi xuống đất. Nàng vừa tiếp nhận khăn ướt, đắp lên trán hoàng đế vừa thở phào một cái.

Lúc này, Tố Phương mới nhớ đến một đại sự đã bị nàng bỏ quên thật lâu.

“Hoàng hậu nương nương đâu?”

Bọn cung nữ thái giám chung quanh đưa mắt nhìn nhau, thế nhưng không có một ai trả lời.

Đột nhiên, người vừa đưa khăn ướt cho Tố Phương bỗng giơ tay lên.

“Ta ở đây.”

Mọi người kinh ngạc nhìn qua, một thân tròn xoe đen nháy trong lớp áo váy đỏ thẫm.

Tiểu Tôn Tử lại đùng một tiếng, ngã lăn ra đất té xỉu, miệng sùi bọt mép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.