Hôm sau dậy sớm, Kim Phượng đến thỉnh an Đại phu nhân xong lần lượt đi bái
kiến sáu di nương xếp hàng phía sau. Nhị Tam Tứ ngày hôm qua đã gặp rồi, tất nhiên không cần nhắc đến. Mà Ngũ Lục Thất phu nhân, quả thực làm
cho Kim Phực được mở rộng tầm mắt. (Di nương: mẹ kế)
Nhị Tam Tứ
phu nhân quần áo đã vô cùng cầu kỳ quý phái, nhưng đứng cùng Ngũ phu
nhân lại hóa ra mộc mạc. Ngũ phu nhân cực đẹp, bởi vậy cũng rất chú
trọng đến cách ăn mặc, phối hợp với đồ trang sức, kiểu tóc đều vô cùng
diễm lệ. Toàn thân tựa như một nhành như ý khảm đầy ngọc bảo thạch, hào
quang lấp lánh.
Ngũ phu nhân tướng mạo tuy đẹp, tính tình lại vô
cùng tốt. Bà biết rõ mình không có nhiều kiến thức, cho nên đối đãi với
mọi người vô cùng thân thiết, nuôi một đứa con trai cũng trắng trẻo mập
mạp, cực kỳ đáng yêu.
Lục phu nhân lại là một nhân vật thoát tục
như được sinh ra từ liễu, nuôi dưỡng bằng sen. Thân thể yếu đuối, tính
tình cũng đa sầu đa cảm, không thích giao tiếp. Kim Phượng tiến đến bái
kiến, Lục phu nhân nhìn nàng một cái, đột nhiên sâu kín than lên một
tiếng: “Hồng nhan bạc mệnh.” Kim Phượng hoàn toàn không hiểu, nhưng Lục
phu nhân đã tựa thân thể nhu nhược vào lưng ghế, khẽ vuốt ngực, không
nói.
Thất phu nhân mới mười chín tuổi, vào phủ chưa đầy hai năm,
có một đứa con trai mới vừa tròn một tuổi. Thất phu nhân tướng mạo không so được Ngũ phu nhân, tài tình không so được Lục phu nhân, không thông
tuệ bằng Tứ phu nhân, không kiên cường bằng Tam phu nhân, cũng không dí
dỏm như Nhị phu nhân. Nhưng Thất phu nhân lại có tuổi thanh xuân phơi
phới, nói chuyện mặc dù không có tim không có phổi, nhưng mỗi một câu
đều toát ra nhiệt tình mãnh liệt. Người được cưng chiều nhất hiện nay,
chính là nàng.
Rất nhiều năm về sau, Kim Phượng mới lĩnh ngộ
được. Bảy vị phu nhân này, bao gồm tất cả loại hình mà nam nhân tha
thiết mơ ước, lại càng đại biểu cho quỹ tích phát triển thẩm mỹ tình thú cả đời của nam nhân.
Mà Lưu Bạch Ngọc, lại là một nhân vật cá biệt trong Lưu phủ.
Trước khi vào phủ, hộ vệ Trương Thiên đã từng kể tỉ mỉ cho Kim Phượng nghe về lai lịch của Lưu Bạch Ngọc.
Lưu Bạch Ngọc là cháu gái bà con xa của Lưu Hiết. Có xa lắm không, cũng khó mà nói.
Nghe nói lúc Lưu Hiết mười sáu tuổi, quê nhà gặp phải ôn dịch. Cha mẹ đều
mất, toàn bộ gia sản trong nhà bị các chú bác trong tộc Lưu Thị chia
nhau chẳng còn lại chút gì. Lưu Hiết muốn vào kinh ứng thí, trong tộc
lại không có một ai chịu bỏ tài sản ra chu cấp cho hắn vào kinh. Về sau, rốt cuộc có một tộc thúc nảy sinh một tia đồng tình, xen lẫn trong đó
là một chút trêu chọc. Vị tộc thúc đó tuyên bố, nếu Lưu Hiết có thể mài
toàn bộ lúa mạch trong nhà ông thành bột mì chỉ trong một đêm, ông sẽ
giúp đỡ Lưu Hiết lên kinh.
Vì vậy, Lưu Hiết dùng sức lực của một kẻ thư sinh, khoác lên tấm áo da lừa, mài lúa suốt cả đêm.
Hôm sau, tộc thúc đến kiểm tra, hết sức hài lòng. Vì vậy tiện tay ném mười lượng bạc xuống nền đất trước mặt Lưu Hiết.
Mười lượng bạc, đối với người bình thường mà nói, chỉ đủ đi đến Hà Bắc, ngay cả biên giới kinh thành cũng không với đến được.
Nhưng Lưu Hiết không phải là người bình thường. Hắn dùng mười lượng bạc này
vào kinh thành ứng thí, còn đỗ luôn trạng nguyên. Từ đó, Lưu Hiết một
bước lên mây, gà chó lên trời.
Lưu Bạch Ngọc, chính là cháu gái của vị tộc thúc đã giúp đỡ Lưu Hiết ngày ấy.
Sau khi Lưu Hiết nhanh chóng thăng chức, gia tộc Lưu Thị ở quê nhà lại bắt
đầu suy sụp. Lưu Hiết đã chặt đứt mọi quan hệ với người trong tộc Lưu
Thị, duy chỉ thu dưỡng Lưu Bạch Ngọc không cha không mẹ, cho đến hôm
nay.
Sau lưng mỗi người đều có một đoạn ký ức chua xót – Kim Phượng ghi nhớ trong lòng.
Hôm nay, trước khi nàng đến gặp Lưu Bạch Ngọc, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Song, trong một khắc khi nàng nhìn thấy Lưu Bạch Ngọc, nàng hoảng hốt đến mức quên hết toàn bộ nỗi thấp thỏm trong lòng.
Lưu Bạch Ngọc ở tại Khuy Trúc Viện, chính là trích từ câu thơ “Trúc trung
khuy lạc nhật” (Lén nhìn mặt trời lặn qua màn trúc), trong đại khí còn
mang theo một ít tâm trạng.
Kim Phượng vừa vào cửa liền trông
thấy Lưu Bạch Ngọc cắt một cành hoa quế, đang cắm vào bình ngọc tịnh.
Màn giấy trên cửa in hình dáng mỏng manh của cành hoa quế, đẹp đến mức
không nói nên lời.
Lưu Bạch Ngọc cắm hoa quế xong, quay đầu lại
nhìn thấy Kim Phượng liền dịu dàng mỉm cười, giống như hoa đào khắp núi
đều đồng loạt bung nở, rồi lại đồng loạt rơi xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Kim Phượng liền hiểu được câu nói ‘Hồng nhan bạc mệnh’ của Lục phu nhân là có ý gì.
‘Hồng nhan bạc mệnh’, chính là nói về Lưu Bạch Ngọc. Một tiểu mỹ nhân tựa như bức tượng bạch ngọc, bỗng dưng lại bị Tiểu Hắc Bàn chen lấn, chiếm mất
vị trí hoàng hậu.
Bạc mệnh, quả là bạc mệnh…
“Muội muội, đến đây.” Lưu Bạch Ngọc đi lên giữ chặt tay Kim Phượng, giọng nói mềm mại rất êm tai.
“Muội muội?”
“Còn không phải sao. Ta sinh mùng bảy tháng chạp năm nhâm thìn, muội muội
sinh mùng chín tháng chạp, vừa vặn kém ta hai ngày đó.”
“Làm khó tỷ tỷ nhớ rõ ràng như vậy.” Kim Phượng lúng ta lúng túng nói.
Chỉ kém có hai ngày nha, vì sao sinh ra lại khác nhau một trời một vực như vậy? Kim Phượng sôi máu.
Nếu là thường ngày, Kim Phượng thấy ai phát triển phong lưu cũng sẽ muốn
biểu hiện một hai điểm sở trường của mình, rất sẵn lòng được so tài với
đối phương một lần. Nhưng gặp phải Lưu Bạch Ngọc, Kim Phượng chỉ liếc
mắt một cái đã nản lòng thoái chí.
“Muội muội ở Ngọa Mai Viện đã
quen chưa? Ngọa Mai Viện cái gì cũng tốt, chỉ là buổi trưa ánh nắng rất
gắt. Sau này, buổi trưa, muội muội cứ đến nơi này của ta chơi mấy ván cờ đi.”
Lưu Bạch Ngọc nói đến đây, nhẹ nhàng dùng chiếc khăn trắng
thuần chấm môi, cười nói: “Xem ta này, đã quên mất. Muội muội ở Ngọa Mai Viện cũng không ở bao lâu.”
Kim Phượng thấy con ngươi xinh đẹp
của Lưu Bạch Ngọc đảo quanh trên người mình một vòng lại một vòng, đột
nhiên toàn thân cảm thấy không được tự nhiên.
Trở về Ngọa Mai
Viện, Kim Phượng còn có chút choáng váng. Một tiểu nha đầu cầm một cái
khăn vội vàng đến lau mặt cho Kim Phượng. Kim Phượng cũng như tượng gỗ,
để mặc cho nó lau.
Lau đến một nửa, Kim Phượng bỗng nhiên nói: “Ngươi nói xem, ta không làm hoàng hậu, có thể không?”
Tiểu nha đầu dừng động tác lại, trong phòng phút chốc yên tĩnh không một tiếng động.
Sau đó, tiểu nha đầu hét lên một tiếng, ném khăn, quỳ rạp xuống đất. Cả đám nha hoàn trong phòng cũng đồng loạt giật mình, quỳ đầy đất.
Kim
Phượng bị trận thế này làm kinh hoảng. Nàng cảm thấy như có quạ đen bay
trên đầu mấy người đang quỳ phía dưới, bay tới… bay lui… bay tới… bay
lui…
“Ta… ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi…” Nàng liếm liếm đôi môi.
Sau sự kiện ‘Tùy tiện nói một chút’ chỉ một phút đồng hồ, Lưu đại phu nhân liền trầm mặt đuổi đến Ngọa Mai Viện.
Nhóm nha hoàn lại quỳ đầy phòng.
“Mấy lời như vậy, dù chỉ tùy tiện nói một chút, cũng không được.” Lời lẽ bay bổng từ trong miệng Đại phu nhân bay ra, đến trước mặt Kim Phượng lại
rất có khí phách.
Kim Phượng khúm núm gật đầu.
Đại phu
nhân nhìn khuôn mặt vừa đen vừa mập của Kim Phượng, đột nhiên thở dài,
dịu dàng nói: “Kim Phượng, trong hậu cung, càng phải cẩn thận hơn lúc ở
phủ Uy Quốc công chúng ta rất nhiều, từ lời nói cho đến việc làm. Ngươi
phải hiểu được thân phận của chính mình bây giờ hơn bất cứ lúc nào, hiểu không?”
Lời dạy bảo này đối với Kim Phượng mà nói, giống như một căn bè gỗ giữa biển rộng mênh mông. Nàng vội vã ôm lấy, vô cùng thành
tâm nhìn lại Đại phu nhân: “Nữ nhi hiểu.”
Đại phu nhân lại thở dài.
Còn may là, Tiểu Hắc Bàn luyện thành một thân công phu dù tám gió thổi qua
vẫn không nhúc nhích. Cho dù có xảy ra chuyện gì, trên mặt nàng đều tỏ ý an tường, cũng làm cho Đại phu nhân yên tâm hơn vài phần.
“Ngày
mai sẽ có giáo tập ma ma đến dạy ngươi các loại quy củ trong cung. Ngươi phải chăm chỉ học, không thể qua loa, biết không?” Đại phu nhân dặn dò.
“Dạ biết. Nữ nhi nhất định sẽ dụng tâm.”
Kim PHượng nghĩ thầm: Mặc dù nàng là một đứa đen mập, nhưng số mệnh của
nàng, hình như cũng không thể dày hơn hồng nhan bao nhiêu…
Về những lời “Ngày mai sẽ có giáo tập ma ma đến dạy ngươi các loại quy củ trong cung’ này, Kim Phượng tràn đầy oán khí.
Bởi vì thực tế là câu này có vấn đề nghiêm trọng về biểu đạt. Không phải là ‘Giáo tập ma ma’, mà là ‘Một nhóm giáo tập ma ma’.
Mười hai giáo tập ma ma dày dạn thâm niên xúm vào dạy bảo Tiểu Hắc Bàn đáng
thương từ đầu đến chân hơn một tháng trời. Tiểu Hắc Bàn giận mà không
dám nói.
Còn ba ngày nữa sẽ phải tiến cung, Kim Phượng so với lúc mới vào phủ Uy quốc công gầy đi một chút.
Hơi gầy đi một chút.
Đại phu nhân dẫn theo thợ may vội vàng đến lấy lại số đo cho Kim Phượng một lần nữa, sợ lễ phục hoàng hậu cắt may trước kia sẽ bởi vì ‘hơi gầy đi
một chút’ này mà không còn vừa vặn.
Thợ may đo lại một lần khắp lượt. Kim Phượng rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Vòng eo của ta giảm xuống bao nhiêu?”
Thợ may lộ vẻ khó khăn.
“Một tấc?” Kim Phượng to gan suy đoán.
Thợ may lắc đầu.
“Nửa tấc?”
Thợ may cúi đầu.
“Cũng được một phân chứ?”
Thợ may hít sâu một hơi: “Nô tỳ cảm thấy lễ phục này, chưa cần phải sửa …”
Kim Phượng đờ đẫn.
“Mặt khác, còn ba ngày nữa, nương nương tốt nhất nên chú ý ăn uống, để tránh…”
Kim Phượng vừa thương xót vừa giận.