Hoàng Hậu Nổi Loạn: Đi Nhậu Thôi!

Chương 26: Chương 26: Cả Hai Thứ Ta Đều Muốn Có!




Tin tức hoàng hậu dọn đến Tĩnh Cư điện nhanh chóng được lan truyền chỉ trong thời gian ngắn và trở thành đề tài bàn tán của cả hoàng cung.

Vì vậy trên đường đi đến Tĩnh Cư điện, Lệ Khuynh luôn là tâm điểm chú ý.

Nhìn bọn người đang ngày một tiến đến gần, Lệ Khuynh liền nghĩ đến 'Đường Tăng' mà không khỏi đồng cảm: Qủa nhiên nơi nơi đều có yêu khí!

Nếu hôm nay, hoàng hậu nàng mà chuyển thẳng đến lãnh cung, xem chừng bọn người này sẽ mở party hoành tráng!

... Bọn cung nhân câm nín, ở tình cảnh thất thế này mà 'đại nhân ngài' còn có tâm trạng đùa?

Thần thiếp tham kiến hoàng hậu! Bọn phi tần đá mắt và cười trộm với nhau.

Lệ Khuynh bộ dạng ung dung, xem như không nghe hay thấy bất cứ gì, chân vẫn cứ thản nhiên tiến thẳng về phía trước.

Bọn phi tần cấp tốc tránh sang một bên, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ đầu cúi thấp. Nhìn phần xiêm y dài màu đỏ thẫm hoa lệ lướt qua mà toát mồ hôi lạnh, nếu họ không tránh, xem chừng đã biến thành thảm trải đường!

Bọn cung nhân theo sau hoàng hậu cũng không quan tâm thân phận mà cả gan 'nhìn' lướt qua từng vị phi tần với nửa con ngươi. Ai cũng biết rõ đoạn đường này tuyệt đối ngày thường không có việc thì không thấy người lui tới, càng thấy rõ đám phi tần là cố ý gây chuyện! Chắn là đến xem sắc mặt khó coi của hoàng hậu khi bị thái hậu phạt ra sao?

Thấy người đã đi rất xa, bọn phi tần lúc này mới dám đứng lên dõi mắt nhìn theo.

- -

Điện Tĩnh Cư vắng lặng trong chốc lát đã trở nên ồn ào, tràn đầy sinh khí.

Lệ Khuynh ngồi sang một bên nhìn cung nhân trên dưới tay chân bận rộn dọn dẹp và sắp xếp, lại ngẩng mặt lên nhìn trời, khẽ thở dài một tiếng đầy bất mãn.

Hương Ly vừa vào đến cửa thì lập tức thấy hoàng hậu thân quấn chăn bông ngồi trên lan can ở chính điện đang chống cằm nhìn tuyết rơi đầy trời, Tiểu Ly yên ổn nằm trên vai, Tiểu Thâu an vị trong lồng đặt một bên thì không hiểu sao khóe mắt liền ẩm ướt.

Ngay cả giọng nói của nàng ta cũng trở nên thương tâm khó hiểu: Nương nương!

Thế nào? Lệ Khuynh nhảy khỏi lan can.

Hương Ly lắc đầu, nói: Mộ công tử không rõ đã đi đâu.. Nàng ta cũng nhanh trí đi dò hỏi tìm Thái Hiên Cảnh, nhưng kết quả cũng không gặp được.

Một lúc sau.

Lệ Khuynh ngồi trước bàn trang điểm vừa vẽ chân mày vừa phân phó: Ngươi đi gọi cái tên kia vào đây! Ta có chuyện cần gặp hắn!

Trông bộ dạng thái giám của hoàng hậu thật là làm cho người ta thấp thỏm không yên, Hương Ly mặt mày vặn vẹo, hỏi: Tên nào ạ?

Lệ Khuynh sau khi tô điểm cặp chân mày đậm lên mấy phần, lấy mão quan của tiểu thái giám đội lên chỉnh tề rồi mới quay nhìn Hương Ly nâng khóe môi cười ám muội.

Cái tên hay..lén lén lúc lúc chọc ghẹo ngươi, chứ còn tên nào nữa? Đôi con ngươi liền đảo đến 'thần thám' Tiểu Thâu ở trong lồng đang hờn dỗi một cái đầy tán thưởng, thế mà nó không thèm ngó ngàng đến nàng.

Hương Ly trợn tròn mắt, mặt mày tái xanh rồi trắng bệch, lập tức quỳ xuống ôm lấy chân của hoàng hậu mà giải thích không ngừng: Nương nương! Hương Ly..Nô tì và Diệp Ảnh, giữa hắn ta và nô tì, không..

Lệ Khuynh thở dài một tiếng, cắt ngang lời của nàng ta: Ta nào có ý trách tội. Ngươi nghĩ nhiều rồi! Ta chỉ là.. Vừa nâng nàng ta đứng lên nàng vừa nói tiếp: Có chút chuyện nhỏ cần nhờ đến hắn thôi!

Nếu bọn cung nữ lẫn thái giám còn lại đều như Hương Ly, có thể 'gạ' hết bọn ám vệ binh trên dưới của tên hoàng đế chết tiệt kia, thì thật là tốt!

Chuyện xuất cung cũng sẽ dễ dàng, ít trở ngại đi được vài phần rồi!

- -

Vừa nghe Hương Ly gọi, Diệp Ảnh quả nhiên không chút chậm trễ, lập tức xuất hiện. Mà nếu nàng ta không gọi, hắn ta cũng sẽ tự động đi ra chặn đường, quấy rầy người một phen.

Diệp Ảnh để hờ hai tay ra sau, đứng trước mặt Hương Ly, vừa cúi người vừa nghiêng đầu nhìn, chớp chớp mắt, miệng cười cười: Nàng gọi ta là có chuyện gì?

Hai má của Hương Ly liền phiếm hồng, e dè thụt lùi về sau vài bước, hơi cúi đầu, thấp giọng nói: Là hoàng hậu gọi huynh, chứ, chứ không phải là ta.

Diệp Ảnh không tránh khỏi kinh ngạc: Hoàng hậu?

Ừm! Hương Ly gật đầu.

Quả nhiên đúng như Lệ Khuynh đã dự đoán từ trước, sau đó Hương Ly nói rõ cho Diệp Ảnh biết đầu đuôi mọi chuyện.

Một lúc sau.

Sau khi nghe Diệp Ảnh thuật sơ lược lại chuyện mà hoàng hậu nhờ vả, nghe có vẻ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng là mạng có thể không giữ được như chơi!

Diệp Lương lập tức từ chối mà không có chút do dự: Không!

Diệp Ảnh nhìn tên huynh đệ khác cha khác mẹ sinh thành nhưng lại cùng mang một họ, hắn ta cũng nào dám làm càn. Trong khi đi gặp hoàng hậu, thuộc hạ của hắn ta cũng đã đi báo cho hoàng thượng biết, nhưng đến giờ không thấy hồi báo lại..Cho nên, thay vì hắn ta đi, thì Diệp Lương đi là thuận tiện nhất!

Chỉ cần đưa người đến cửa.

Lệ Khuynh đứng một bên cũng ra chút sức, gật đầu nói: Đúng vậy! Lại còn ưỡn ngực bảo đảm: Hoàng thượng có trách tội, bổn cung sẽ gánh hết! Tuyệt không liên lụy đến các ngươi!

Diệp Lương nhìn Diệp Ảnh nghiến răng, lại đưa mắt nhìn qua Hương Ly một cái. Tên này đúng là..Cung nữ ở hoàng cung đâu có ít? Thế mà ngươi nhìn trúng người của hoàng hậu! Nữ nhân quả nhiên như lời thiên hạ vẫn đồn, thật sự là thứ nguy hiểm bậc nhất!

Diệp Ảnh cũng không vui vẻ gì khi bị hoàng hậu nắm thóp, hắn ta nhìn Hương Ly khẽ thở dài. Cửa tử chí mạng của bản thân, hiện tại là người trước mặt đi?

- -

Vì võ công hiện tại bất định, lại muốn tránh phiền phức không đáng có, Lệ Khuynh đành để Diệp Lương hộ tống đến chỗ của Khải Thụy.

Nhân lúc được mỹ nam đưa đi, Lệ Khuynh tranh thủ buôn chuyện: Diệp Lương! Không biết ngươi đã qua mấy mùa xuân rồi? Ngươi đã có người ở..

Hoàng hậu! Diệp Lương nhận ra ngay mưu đồ 'tà đạo' của nàng, hắn ta dứt khoát chặn ngay từ đầu: Diệp Lương quyết một lòng vì hoàng thượng mà 'cúc cung tận tụy'. Đa tạ hoàng hậu có hảo ý chiếu cố quan tâm.

Ôi đệch!

Khóe miệng Lệ Khuynh nhất thời cứng ngắt, nhưng rất nhanh liền cười tạm cho qua, còn không quên khen một câu: Hoàng thượng thật có mắt nhìn người!

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!

Lang Đình Nguyên mặt than đến thế kia mà còn sắp làm tướng dưới của ông đây..Tép rêu như ngươi, cứ chờ đó!

Sau khi đưa người đến nơi, Diệp Lương khoanh tay trước ngực, hắc y tuấn mỹ đứng trên mái nhà của một tòa viện cách Lâm Thư Các không mấy xa để quan sát tình hình. Hắn ta mới thấy rõ các bước lẫn thủ đoạn của tên 'tiểu thái giám' này, có thể nói là thành thục đến mức, không khác gì bọn người chuyên làm chuyện 'bắt gà, trộm chó!'

Lệ Khuynh trước sau cẩn trọng di chuyển hành sự, tránh tầm mắt binh lính vô cùng khéo léo.

Thấy một tiểu thái giám đang bưng trà hướng ngự thư phòng mà tiến, nàng liền nở nụ cười giảo hoạt, lập tức ra tay đánh ngất người, cướp trà mang đi.

Diệp Lương đến cuối vẫn là không kiềm lòng được mà tiến gần đến ngự thư phòng.

Lệ Khuynh bộ dáng cúi đầu khom lưng đúng mực của một tên tiểu nô tài, hai tay bưng khay trà qua mặt hai tiểu thái giám đứng gác cửa, từ từ đi vào trong phòng, nâng mí mắt lên nhìn một cái, cong môi.

Trong ngự thư phòng phản phất mùi trầm hương dễ chịu, không gian yên tĩnh lạ thường.

Minh công công đứng kính cẩn ở một bên, ngoại ra không còn bất cứ nô tài hay cung nữ nào khác.

Lệ Khuynh thoáng nghĩ, vì sao bọn thích khách kia lại không nghĩ đến, thay vì tốn sức giết hoàng hậu, mà không nghĩ giết hắn để đoạt vị?

Ngồi trước bàn đặt khá nhiều tấu sớ lẫn công văn mà chỉ cần liếc đến thôi cũng thật ngao ngán là một nam nhân có mỹ mạo tuyệt thế, bộ dạng của hắn lại rất là nghiêm túc tập trung vào công việc.

Nhìn qua không có điểm gì bất thường, thế mà người dâng trà còn cách chỗ ngồi của hắn khoảng tầm trên năm bước chân, một cuốn tấu sớ liền phi thẳng ra.

Trường kiếm bày trang trí đặt trên giá gỗ quý ở phía sau đã không biết từ lúc nào, chỉ còn lại vỏ kiếm nằm tại chỗ.

Ly trà tuy có dịch chuyển nhưng vẫn nằm trên khay, Lệ Khuynh kịp thời né tránh cuốn tấu chương phi thẳng đến trong bất ngờ.

Bản thân còn tưởng phản ứng của mình thật nhanh nhạy, ai ngờ lúc định thân người lại thì trường kiếm lạnh lẽo đã kề ngay sát bên cổ.

Đúng là, vẫn chậm hơn một bước! Xem ra, bọn thích khách không phải là không muốn giết hắn..Chiêu hầu tử 'thái' đào này xem ra không khả thi!

Lập tức bên tai nàng vang lên giọng nói trầm thấp, cơ hồ không mấy vui vẻ: Muốn chết sao?

Khải Thụy một tay cầm trường kiếm kề sát cổ Lệ Khuynh, tay còn lại thì nắm chặt lấy cổ tay, ngăn thanh đoản kiếm cách hạ thân của hắn chỉ trong gang tấc.

Minh công công như bị dọa đến đờ người, lúc này mới hoảng hốt, luống cuống hô: Người..

Cùng lúc đó, Lệ Khuynh cũng lên tiếng: Là bổn cung! Hoàng hậu vĩ đại của ngươi đây! Lại cố ý tức giận mắng thêm: Đúng là tên nô tài có mắt như mù! Ngay cả hoàng hậu của ngươi mà cũng không nhận ra sao?

Mỗ nam cau mày: ... Mặt mày tối sầm, mắng cả hắn!

Minh công công khó khăn hớp vào một ngụm khí lạnh, lắp bắp lên tiếng: Hoàng, hoàng thượng.. Ông nào thấy, hoàng hậu cũng động thủ với hoàng thượng.

Lui.

Chờ Minh công công thật sự lui, Khải Thụy mới đẩy mạnh cái tay đang cầm đoản kiếm ra xa thân người của hắn, đồng thời thu hồi lại trường kiếm, quay về chỗ, cho trường kiếm lại vào vỏ như cũ rồi an tọa, tiếp tục công việc.

Có biết, tội hành thích hoàng đế là tội tử không, dù đó là ai đi nữa?

Dĩ nhiên thần thiếp biết! Nhưng mà hoàng thượng cũng thật mau quên.. Lệ Khuynh thu hồi đoản kiếm, nói tiếp: ..Lần trước, chính hoàng thượng bảo thần thiếp giữ thanh đoản kiếm này bên người để phòng thân rồi còn gì? Thiếp chỉ là nghe và làm theo lời của tướng công đã dặn! Tuân theo nữ tắc thì nào có tội?

... Khải Thụy ngoài việc chỉ biết nhìn người trước mặt, nhất thời không tài nào hé miệng ngay được.

Lệ Khuynh âm thầm cong môi, ngay sau đó mang khay trà đặt lên bàn rồi tư thái an nhiên mà an tọa, đưa tay lên sờ sờ cổ, nghiêng nghiêng đầu, ngẩng mặt nhìn tên cho dù đã ngồi cũng không thể che giấu được ngoại hình cao lớn của bản thân mà cố ý lên tiếng oán trách.

Lần trước một sẹo, khó khăn mới khỏi..

Khải Thụy hơi cúi thấp đầu nhìn qua bộ dạng của tên thái giám đang ngồi ở phía bên tay phải của hắn.

Mắt phượng lướt qua phần cổ trắng, lại trông đến nét mặt oán trách kia thì tự dưng cảm thấy buồn cười khó hiểu, nhưng vẫn lạnh nhạt cảnh cáo: Lần sau, e là một chút cảm giác đau đớn còn không có cơ hội cảm thụ được! Đến là có chuyện gì?

Sau khi nghe xong mục đích đến đây của nàng, hắn lạnh nhạt hỏi: Chuyện này liên quan đến trẫm?

Tất nhiên nàng sẽ không để uổng phí một chuyến đi đến đây rồi!

Lệ Khuynh dùng ánh mắt thâm tình nhìn Khải Thụy, nói: Nhất dạ phu thê, bách dạ ân! Nhất nhật đồng sàng, chung dạ ái! Nên chuyện của thiếp, cũng là vấn đề nan giải của chàng!

Khải Thụy đặt cuốn tấu chương xuống, nhìn nàng hỏi: Hiểu hết nghĩa của hai câu đã nói chứ? Khóe miệng kín đáo giương lên.

Dĩ nhiên là thần thiếp hiểu!

Lệ Khuynh sau khi mạnh miệng đáp, chỉ thấy tên nam nhân nâng môi cười, sau đó nói: Được! Trẫm lập tức phái người đi.

Mắt phượng thoáng qua tia dư quang nguy hiểm mà Lệ Khuynh nào thấy, lòng còn thầm nghĩ, tên này có khi cũng hữu dụng!

Một lúc sau, Diệp Lương một mình rời khỏi Lâm Thư Các, dẫn theo một nhóm người âm thầm rời hoàng cung, đi đến Hắc Sơn một chuyến. Bây giờ mới rõ, vì sao Dệp Ảnh bảo hắn đưa người đi, mà hắn ta không tự đi.

Lệ Khuynh tưởng thế là hết chuyện nên vừa nhổm mông đứng lên vừa cười nói: Đa tạ hoàng thượng! Thần thiếp xin..

Người kia liền lên tiếng hỏi: Nàng vội đi đâu?

Thiếp hồi cung! Sau khi đáp xong lại thấy hắn ra hiệu bảo ngồi xuống, nàng nhíu nhíu mày, ngồi xuống lại chỗ: Còn chuyện gì nữa sao?

Minh công công và hai tiểu thái giám ở ngoài cửa vểnh tai, cố nghe động tĩnh ở bên trong ngự thư phòng, nhưng ngoại trừ nghe được hai tiếng: Cái gì? Cực lớn của hoàng hậu thì không nghe được gì nữa.

Khải Thụy mắt không rời khỏi cuốn tấu sớ nằm trên tay, giọng không nặng cũng không nhẹ mà lên tiếng phân phó: Mài mực.

Lệ Khuynh nặn ra nụ cười, bộ dạng nghe lời, cắn răng nói: Vâng, thưa hoàng thượng! Nô tài làm ngay!

Hắn đúng là loại không thể 'trông mặt mà bắt hình dong'! Tưởng hắn giúp không công, ai ngờ..

Đáng lẽ, một hoàng hậu là phải thế này thế kia, như sử thi với huyền thoại mà lưu danh, thế mà máu chó nào hắt vào người mình lại thành ra như thế này?

Lệ Khuynh nhìn đến nghiên mực nằm trên bàn một cái, không dám động thủ, lại lén liếc qua nam tử ngồi cạnh bên vẫn giữ nguyên tư thế chăm chú xem tấu sớ rồi trông về nghiên mực với ánh mắt: Mày biết tao định làm gì mày, nhưng tao lại không biết phải làm gì với mày?

Nàng xắn tay áo lên cao một chút, định động thủ làm bừa thì tên ngồi cạnh lên tiếng hướng dẫn: Cho thêm một ít nước vào nghiên mực.

Lập tức trong lòng dâng lên mấy phần bất an, Lệ Khuynh ngẩng mặt nhìn hắn, đáy mắt mang mấy phần đề phòng.

Khải Thụy không nhìn đến nàng, sau đó chỉ nhàn nhạt nói: Cái gì không biết thì học. Tay lấy cuốn tấu chương tiếp theo.

Thật sự không nhìn ra được chút dư vị biểu cảm bất thường nào đáng để nghi ngờ ở hắn.

Nhưng dù hắn phát giác có điều bất thường ở nàng, chắc hắn cũng không nghĩ đến, người ngồi cạnh là âm hồn nhập thể để cải tử hoàn sinh..

Lệ Khuynh không nói gì mà làm theo lời của Khải Thụy, lấy ấm trà nhỏ rót, cho một ít nước vào nghiên mực rồi tiếp tục dựa theo lời hướng dẫn mà làm.

Tay cầm thoi mực chầm chậm đi theo chiều kim đồng hồ, sau khi ngẫm nghĩ một lượt rồi nàng lên tiếng hỏi hắn: Hoàng thượng! Huyết Qủy thành..có phải là nơi cất giữ một kho báu rất lớn?

Có hứng thú? Khải Thụy cau nhẹ mày nhìn nàng, thấy người thật sự gật đầu ngay mà không chút do dự, hắn lại hỏi: Vinh hoa phú quý nơi đây còn không đủ?

Dứt câu, hắn thuận tay lấy cây bút lông đập cái tay đang cầm thỏi mực mài không biết điểm dừng một cái.

Lệ Khuynh ngẩng mặt nhìn Khải Thụy đá chân mày lên hai cái đầy đắc ý vì đã kịp thu tay về, bật cười: Ha ha. Nơi này sao?

Vinh hoa nơi này? Sợ vàng ở dưới 'suối vàng', chắc là lấy hưởng trước!

Không đánh được người, Khải Thụy chỉ đành trở đầu bút cho vào nghiên mực, sau đó vừa viết vừa nói: Huyết Qủy thành chỉ có đi mà không có về. Thứ dễ dàng lấy được, chắc chắn không đến lượt của một tiểu thái giám.

Nhìn từng nét chữ cứ như rồng bay phượng múa hiện trên giấy trông đẹp mắt vô cùng, Lệ Khuynh ngẩng đầu trông người viết.

Phải công nhận một điều, tên này...Không tệ!

Tay Lệ Khuynh vô thức chuyển đến ngọc ấn mát lạnh sờ sờ, đôi con ngươi liền lia từ đôi mày kiếm như đao khắc đến đôi mắt đào hoa lẫn hàng mi rồi chiếc mũi cao ngạo, tận đến đôi môi mỏng thì không tự chủ mà chép miệng một cái, nuốt một ngụm nước bọt mà hỏi: Vậy..thứ trước mắt có thể hay không?

Vừa nghe hết câu hỏi, Khải Thụy khẽ nhíu đôi mày kiếm, tay cầm bút có chút cứng ngắt, nhưng sau đó lại nhìn qua cạnh bên rồi cong miệng hỏi: Không biết 'thứ' ở trong..

Cả hai! Lệ Khuynh không đợi hắn hỏi hết câu đã đáp ngắn gọn và rõ ràng: Cả hai thứ ta đều muốn có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.