Lệ Khuynh dùng tay trụ một bên đầu nhỏ ngồi nghiêng người nhìn tên nam nhân không rõ tâm tình hiện tại thế nào mà cong môi, đá mắt thả 'bả'. Ngươi nghĩ với tư sắc này mà cho là có thể dụ bà đây phạm sai lầm? Với cái phẩm hạnh thằng chồng 'tồi' này của ngươi có thể để lão tử đây, bỏ của mà chạy theo người ư?
Nhưng là ngàn vạn lần cũng không ngờ đến, tên trước mắt lại ra tay đánh nàng.
Nói năng hàm hồ! Dứt lời, Khải Thụy ngay tức khắc giáo huấn kẻ ngông cuồng mạnh miệng, bạo gan bằng cách thưởng cho một cuốn tấu chương ngay trên đỉnh đầu.
Bụp! Một tiếng, khóe miệng Lệ Khuynh liền cứng ngắt, nụ cười trên môi tắt lịm. Hảo bạo lực!
Lệ Khuynh lập tức ngồi thẳng lưng, tay nắm chặt ngọc ấn, nghiến răng hỏi: Cho hỏi, hoàng hậu ta.. Thấy nam tử híp mắt nhìn, ngay tức khắc liền đổi giọng, cười cười nói câu khác ngay: Hoàng thượng ngài nói gì cũng đúng!
Đừng tưởng tiểu thái giám ngươi mưu tính cái gì ở trong lòng thì cho là trẫm đây không biết! Khải Thụy tiếp tục hạ bút.
Hoàng thượng đa nghi quá không tốt đâu! Tiểu thái giám liếc thứ gọi là trà được đựng trong ly ngọc lưu ly màu đỏ mà bản thân đã mang đến vẫn còn đang nóng đến kì lạ, ngay lập tức bưng lên, đưa lên miệng thổi vài hơi, định mở miệng uống liền cảm thấy có đạo ánh mắt rét lạnh quét đến, ngay cả tay cũng bị người đó ngăn trở.
Hoàng thượng ngài chớ hiểu lầm! Lệ Khuynh không cam tâm vừa đưa ly trà vừa cười nói: Nô tài thấy trà quá nóng sợ ngài uống bị bỏng mỏ...a, bỏng miệng nên có ý tốt, giảm bớt độ nóng ấy mà! Ha ha. Ngài uống ngay đi, để lâu nó nguội, uống sẽ đau bụng đấy!
Khải Thụy lập tức giật lấy ly trà: Có một tiểu nô tài như ngươi, không biết trẫm có thể hưởng được bao nhiêu phần phúc! Dứt lời liền ngửa cổ cạn sạch ly trà, hắn trông lại tên tiểu thái giám vẫn ánh mắt hận không thể giết ngay mình mà cong môi: Thứ này, tiểu thái giám ngươi không nên uống. Không tốt!
Tiểu thái giám chấp tay, hơi cúi thấp đầu nói: Hoàng thượng nói cái gì cũng đúng! Biết khi nãy nhổ vào một bãi nước bọt, xem ngươi có cho ta uống không? Không tốt mà ngươi uống ư? Chắc chắn đó là thứ cực tốt!
Hoàng thượng vừa viết vừa nói: Nếu không tin. Trẫm liền sai người mang cho ngươi một ly?
Tiểu thái giám ánh mắt lấp lánh, nhưng lại nghe hoàng thượng bảo: Nhưng đến lúc ngươi chết, đừng trách trẫm đã không cảnh báo trước là được!
Tiểu thái giám chấp tay thành quyền, nói: Nô tài não nông cạn. Bả mà không nhận ra được, cứ tưởng là đồ ngon!
... Hoàng thượng mặt mày đen bất thường, nếu theo lời của tên tiểu thái giám này, hắn đã uống thì hắn chính là đồ ngu đi?
* * *
Liễu thượng cung bất ngờ đến Điện Tĩnh Cư.
Tam Bảo ở trước chính điện tiếp giá, câu chút thời gian, Nhị Bảo chạy trối chết đi thông báo cho Chu Đại Nham và Hương Ly.
Chu công công vội chạy ra hành cái lễ, sau đó bình tĩnh chào hỏi: Liễu cô cô đến đây, không biết là có việc gì a?
Ta đến là cầu kiến hoàng hậu, truyền khẩu vụ của hoàng thái hậu! Liễu thượng cung mặt mày vừa nghiêm vừa khó, dứt câu liền không thèm nhìn đến Chu Đại Nham mà cứ thế đi thẳng ra hậu viện.
Hương Ly vừa đóng cửa phòng của hoàng hậu, lập tức cùng Mịch Dương chạy ra hành lễ: Tham kiến Liễu thượng cung!
Miễn lễ! Liễu thượng cung đảo mắt nhìn quanh: Ta muốn diện kiến hoàng hậu nương nương, mau dẫn đường!
Chu công công nhíu nhíu mày, Hương Ly lập tức cung kính lên tiếng: Hồi Liễu thượng cung! Hoàng hậu vừa mới dùng xong thuốc, lại thấy mệt trong người, vừa mới nghỉ ngơi. E là...
Ân! Liễu thượng cung quả nhiên không dám quấy rầy: Cũng không có chuyện gì lớn, không cần quấy rầy đến hoàng hậu nghỉ ngơi.
Bà ta hướng Chu công công mà truyền lại khẩu vụ của lão thái hậu: Hoàng thái hậu có dặn dò, nơi chốn Phật đường yên tĩnh, nhiều người sẽ sinh ồn ào, như thế là không tốt! Ngươi mau sắp xếp để lại vài người hầu hạ hoàng hậu, còn lại thì đưa về cung Phụng Nghi đi! Còn nữa..
Sau khi truyền xong khẩu vụ, Liễu thượng cung lại đi tìm người quản sự ở Điện Tĩnh Cư, nói vài lời gì đó rồi rời.
- -
Sau bữa trưa, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Lệ Khuynh đã bị Khải Thụy lôi đi đến phòng nghị sự, nghe họ ồn ào tranh luận suốt hai canh giờ, sau đó lại tiếp tục cùng với hắn dạo một số nơi ở hậu cung và ghé thăm không ít vị phi tần.
Đến tận trời sắp tối đến nơi, nô lệ như nàng vẫn còn phải tăng ca!
Nam nhân tử y dẫn đầu bỗng lên tiếng hỏi: Hiền Phi là ai?
Lập tức tiểu thái giám đi theo sau hắn, cất giọng nghẹt mũi, mệt mỏi đáp: Hiền Phi là đích nữ của Thái Uý đại nhân, nhà có 108 người, năm ngoái đã dọn cả lên Lương Sơn làm thổ phỉ!
... Tiểu Phúc Tử liền lấy hai tay che kín miệng, mặt mày đỏ bừng.
Khải Thụy liền quay lưng, mặt mày đen đến độ khó tả, nhưng vẫn hỏi tiếp: Vậy gia cảnh của Âm quý tần?
Âm quý tần có muội muội tên là Valak, tạm thời là đại ca của Ma giới! Dứt lời, Lệ Khuynh liền quẹt nước mũi như hai dòng lũ dâng ra, ngẩng cao đầu hỏi: Có thể để cho nô tài hồi cung được không? Ngày mai tiếp tục đến hầu hạ ngài?
Không được! Hắn quay đầu bỏ đi.
Còn đi tiếp, có tin, có án mạng hay không? Nàng lết theo sau, tổ tông nhà mả của bọn nữ nhân đó thì biết để làm gì? Có được thuê đi đốt nhang hay không?
Nam nhân vô tâm: Hôm nay là ngày tốt!
- - -
Tại một căn ngục tối ở Lâm Lang Môn.
Bên trong ngục tối lạnh lẽo, ánh sáng từ đuốc lửa không mấy sáng, vài chậu than hừng hực sức nóng đặt quanh. Mùi hôi lẫn ẩm móc tràn ngập trong không khí, đôi lúc còn thấy lũ chuột và gián chạy dạo trong góc tối.
Lãnh Dao bộ dạng vô cùng thê thảm, đầu tóc rối mù, thương tích đầy thân, máu loang lổ khắp bộ y phục. Cả hai tay của nàng ta lẫn chân đều bị xích lại, bị ép đứng trong trạng thái hôn mê.
Hôm đó, Lãnh Dao cùng Thái Hiên Cảnh vừa ra khỏi khu rừng thì bất ngờ gặp Thiết Dịch, có vẻ hắn ta đang chờ họ đến, nên hai người không kịp trở tay.
Tên mang mặc nạ quỷ nhìn sơ qua Lãnh Dao hỏi: Ả là Lãnh Dao? Sau khi xác nhận, hắn tiến đến ghế ngồi xuống, lệnh: Làm ả tỉnh lại!
Thiết Dịch ra hiệu cho tên thuộc hạ, tên đó liền lấy nước lạnh vội thẳng vào mặt của Lãnh Dao mấy đợt.
Lãnh Dao ho khan mấy tiếng: Khụ! Khụ! Hơi thở yếu ớt, từ từ mở mắt hồi tỉnh, những cơn đau nhói từ khắp người ngay lập tức ập đến, làm nàng ta không khỏi nhíu mày đau đớn.
Thiết Dịch lạnh nhạt lên tiếng tra hỏi: Ngươi còn không mau nói, tấm bản đồ kia, hiện tại ngươi đã cất giấu ở nơi nào?
Lãnh Dao không ngẩng đầu, bật cười hai tiếng lãnh đạm rồi nói: Nói ra, các ngươi cho..Ư ưm! Một sợi dây vô hình bất ngờ phóng đến, quấn lấy cổ của nàng ta rồi không ngừng dùng lực siết chặt, hơi thở vì thế càng thêm yếu ớt.
Ngươi nghĩ, ngươi không nói liền có thể sống sao? Có thể dễ dàng đi? Tên mang mặt nạ quỷ vừa dứt lời thì sợi dây trên cổ của Lãnh Dao liền được thu lại.
Một ánh sáng màu bạc lóe lên trên không trung rồi như ẩn hiện mà hạ ở trên eo của Lãnh Dao, kết quả đai lưng nhẹ nhàng và trong nháy mắt đã rơi xuống đất, không dừng lại, những lần hạ tiếp theo đều nhắm vào nút thắt và dây cài trên y phục của nàng ta.
Thân thủ của tên mặt nạ quỷ rất điêu luyện và bỉ ổi vô cùng.
Trong nháy mắt, y phục trên người của Lãnh Dao đã bị cởi phong phanh. Dưới không nói, phần trên chỉ còn mỗi chiếc yếm đào ngắn màu hồng nhạt che chắn trước ngực. Phần đẩy đà gợi cảm dường như thoáng ẩn hiện sau lớp áo yếm mỏng, cứ thế hòa theo nhịp thở mà phập phồng. Vòng eo thon gọn mang vài vết thương rỉ máu lấy màu da trắng mà làm nền lại càng thêm chói mắt, hiện rõ.
Sợi dây bạc kia như con rắn uốn éo trước phần ngực của Lãnh Dao, gần như là vuốt ve, sờ soạng.
Trong cũng không tệ! Tên mặt nạ quỷ lấy tay mân mê trước môi, mang theo nụ cười hạ lưu.
Lãnh Dao nghiến răng: Khốn kiếp! Lập tức xông về phía của tên mang mặt nạ quỷ, nhưng là tay chân đã bị dây xích khóa giữ chặt, nên có cố gắng vùng vẫy di chuyển đến đâu, cũng đều là vô dụng.
Sợi dây lại siết chặt lấy cổ của nàng ta.
Ha ha. Khốn kiếp sao? Tên mặt nạ quỷ vẫn ngồi nguyên ở trên ghế, nhếch mép cười: Bổn công tử liền khốn kiếp cho ngươi mở rộng tầm mắt!
Lập tức có thêm một sợi dây nữa xuất hiện từ tay còn lại của hắn, nó như bàn tay ma quỷ tiến đến người Lãnh Dao. Sợi dây luồn lách vào trong áo yếm, đi từ dưới lên rồi tiến ra ngoài, cuối cùng là siết chặt lấy chiếc áo yếm, khiến gò bồng đào thoáng lộ.
Chỉ cần một động tác thu hồi dây, chiếc áo yếm của Lãnh Dao liền bị xé toạt.
Hắn híp mắt, khóe miệng mang tà ý: Nếu còn không mau khai..