Tẩm cung của hoàng hậu.
Phòng của hoàng hậu.
Khải Thụy ngồi ở bàn nhâm nhi trà, trong khi đó thì tiểu hồ ly vẫn luôn giám sát nhất cử nhất động của hắn, nó giữ một khoảng cách với hắn, đi qua đi lại, thỉnh thoảng hắn nhìn nó thì, nó dừng lại và xù lông, tư thế chuẩn bị tấn công.
Lệ Khuynh vừa đứng sau bức bình phong thay y phục, vừa hỏi: Hương Ly! Trong những người không có mặt ở cung khi ta đến nhà lao, có kẻ nào thuận tay trái không?
Thuận tay trái? Hương Ly đang trải chăn nệm nghe nàng hỏi thì dừng tay, suy nghĩ một lúc, nàng ta đáp: Hình như..An Tịnh!
An Tịnh? Lệ Khuynh đến bên cạnh phụng sàng ngồi xuống, vừa cởi giày vừa hỏi: Nàng ta giải thích như thế nào?
Tiểu bạch hồ liền chạy đến bên chủ, nhưng vẫn là nhìn tên nam nhân kia, có vẻ không có chút thiện cảm.
Dạ, chuyện là, do Lam Tuệ kia ( một trong những hắc y nhân) trước giả vờ khó chịu ở bụng muốn đi giải quyết, mà nàng ta không dám đi một mình nên đã kêu Dương Mịch và An Tịnh cùng đi..
Hương Ly còn chưa kể hết thì Lệ Khuynh cắt lời, hỏi: Cuối cùng, Dương Mịch và An Tịnh được phát hiện là bị đánh ngất tại nhà xí?
Vâng! Hương Ly đáp, sau thấy hoàng hậu có vẻ không ổn, nàng ta lo lắng hỏi: Nương nương, người không sao chứ?'
Lệ Khuynh ôm ngực, sắc mặt có phần hơi kém xuống, lắc nhẹ đầu nói: Không sao. Chắc do nội thương lúc trước vẫn chưa khỏi, mà lúc ở nhà lao vận động quá nhiều nên hiện tại hơi mệt. Ngươi, đi nghỉ sớm đi.
Hương Ly khẽ liếc nhìn Khải Thụy vẫn ung dung ngồi ở bàn một cái, sau mới cúi đầu xin cáo lui.
Còn có chuyện gì sao? Lệ Khuynh liếc tên nam nhân vẫn ngồi lì ở bàn.
Lúc nàng dùng khinh công di chuyển từ nhà lao về cung, trên đường về thì gặp phải vấn đề kì quái, không hiểu sao nội công trong người bỗng có vấn đề, hoàn toàn mất.
Mà lúc nàng từ trên cao ngã xuống, thì hoàng thượng vĩ đại từ đâu lao đến như cơn lốc giữa bão tuyết, chắc không ít người sẽ nghĩ ra cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết?
Sai rồi, tất cả sai rồi!
Sự thật là, hắn túm cổ áo của nàng, cái này coi như nàng không chấp, hắn cứu nàng là được!
Nhưng ai ngờ..
Sau đó, hắn đáp xuống một chỗ, buông tay ra, thế là nàng ngã sấp mặt từ một chỗ khá cao xuống, thuận thế táp một ngụm tuyết trong mồm.
Lúc nàng ngẩng đầu với khuôn mặt dính đầy tuyết trắng nhìn hắn, có biết thấy gì không?
Thấy tà áo của hắn bay bay trên mái nhà, ung dung đứng nhìn nàng từ trên cao, miệng hắn...có vẻ rất là vui!
Nghĩ thôi là sôi máu!
Cái đồ chết tiệt! Cũng may là chỗ đó tuyết dày. Nếu không..
Trẫm biết!
Biết cái rắm!
Khải Thụy nhíu mày nhìn vị nữ nhân đang ngồi, tay phải của hắn nắm một chiếc giày: Vô lễ!
Vô lễ? Lệ Khuynh ôm tiểu hồ ly bật cười ha ha, sau lại nghiến răng hỏi: Ném ta như vậy? Hoàng thượng có lễ không?
- -
Thật ra, ta không nhớ gì. Chỉ nghe họ bảo, nương của ta mất lúc, ta còn rất nhỏ. Ngoài ra, không biết gì nữa. Lệ Khuynh nhíu mày, nhìn Khải Thụy hỏi: Ngươi biết gì khác nữa sao?
Không. Khải Thụy mắt thoáng dư quang, sau lại lấy trong người ra một vật đặt lên bàn rồi đứng dậy, đưa lưng về phía nàng, nói: Giữ thanh đoản kiếm đó bên người, để phòng thân đi.
Sau, hắn định rời đi thì nghe nàng nói: Khoan đã!
Còn chuyện gì? Khải Thụy dừng bước, không quay đầu lại.
Theo lời của Hương Ly, có lẽ hung thủ giết hại Đại tỷ của ta, đã bị ta giết rồi. Cho nên, thâm cừu đại hận của ngươi đã rửa sạch. Hiện tại chỉ còn chuyện của ta. Sau..
Lệ Khuynh còn chưa dứt lời, thì Khải Thụy cắt ngang: Để sau rồi bàn. Dứt lời hắn liền rời đi, mặc cho nàng có nói gì thêm.
Này!
- - -
Thái Y Viện.
Tại phòng của Mộ Thiên.
Thái Hiên Cảnh ngồi sau lưng của Mộ Thiên, mắt nhìn loại ám khí đang cấm trên vai của hắn nói: Liệu có độc gì không?
... Mộ Thiên định đáp, nhưng ai ngờ, cái tên ngồi ở phía sau lưng đã rút ám khí ra, hắn cắn răng cố chịu đau: Đồ tiểu tử nhà ngươi! Ngươi, sao không..sao không báo trước mà đã rút? Đau chết đi được!
Nếu nói, chẳng phải huynh sẽ để tâm đến nó, càng thêm đau sao? Thái Hiên Cảnh đặt ám khí lên khay mà Lý Nhu Đổng đang nhắm mắt nhắm mũi bưng, hắn cười nói với nàng ta: Xong rồi! Phiền Lý nữ y xem trên chiếc ám khí có độc không?
Sau khi xem xét, Lý Nhu Đổng thở phào nhẹ nhõm nói: Cũng may, là không có! Vô tình nhìn qua tấm lưng trần trắng kia của Mộ Thiên, nàng ta lật đật quay lưng, cúi đầu nói: Chuyện, chuyện bôi thuốc..
Để cho Thái Hiên Cảnh giúp ta được rồi! Muội về phòng nghỉ ngơi..sớm đi. Mộ Thiên lên tiếng.
Sau khi Lý Nhu Đổng rời đi, Thái Hiên Cảnh vừa bôi thuốc cho Mộ Thiên vừa trêu: Mộ công tử, hảo diễm phúc!
Ngươi im đi. Mộ Thiên cắn răng chịu đau, nói tiếp: Ta chỉ xem nàng ta..như muội muội!
Nếu vậy, phải nói rõ, hoặc là phân rõ ngay từ đâu sẽ tốt hơn, lỡ như sau này..
Ta biết rồi! Ngươi nói nhiều quá rồi đó! Mộ Thiên cắt lời Thái Hiên Cảnh, sau lại nói thêm một câu: Nói nhiều như nữ nhân!
A! Mộ Thiên cau mày, hắn cắn răng hỏi: Ngươi băng bó...có cần siết mạnh như thế?
Hừ! Ta vốn là nam nhân. Sao có thể dịu dàng như nữ nhân?
Ngươi..
- -
Hai người ngồi ở bàn.
Thái Hiên Cảnh nhíu mày, nghĩ một chút rồi hỏi Mộ Thiên: Có khi nào hoàng thượng, biết rõ thân phận của hoàng hậu rồi không?
Chắc có lẽ đã biết! Mộ Thiên nắm bên vai đang bị thương của hắn, nói tiếp: Bằng không, đã không âm thầm giáng chức ngươi, rồi cho ngươi đến cung của hoàng hậu..Cái này, không phải có ý muốn cho ngươi đến để bảo vệ hoàng hậu sao? Còn vụ tin đồn, chắc cũng do ngài dẹp yên!
Hắn uống một ngụm trà nhỏ rồi nói tiếp: Còn chuyện hoàng hậu chịu hợp tác, chắc ngài cũng đem chuyện thân phận hay gì đó ra để uy hiếp rồi!
Thái Hiên Cảnh nhíu mày, lo lắng nhìn Mộ Thiên: Liệu chuyện giữa hoàng hậu và Bát vương gia, có khi nào ngài biết rồi không?
Có khả năng đã biết! Trong lòng của Mộ Thiên lại nghĩ đến chuyện khác, không biết hoàng hậu đem Liên Hoa đi đâu rồi?
- - -
Tại một tiểu lâu nhỏ ở phía tây của kinh thành.
Ngoài nhìn vào có vẻ an tĩnh, nhưng trước sau tiểu lâu đều có người bí mật canh gác.
Tại một phòng ở hậu viện, đèn phòng vẫn còn sáng.
Một tên hắc y nhân đi vào: Bẩm phó giáo chủ, tên kia đã chạy thoát.
Tên kia trong lời nói của hắc y nhân đó, chính là Mộ Thiên.
Tên được gọi là phó giáo chủ liền ra hiệu cho tên hắc y đó lui, không nói gì mà ngồi im ở bàn. Dung mạo của tên này, trừ đôi mắt và đôi mày là có thể thấy, ngoại ra không thể nhìn hết toàn bộ, vì từ mắt trở xuống được che bởi chiếc mặt nạ thiết (sắt) màu đen.
Một tên khác cũng diện hắc y, ngoài khoác áo choàng đen, nửa khuôn mặt trên mang chiếc mặt nạ quỷ cũng là màu đen, hắn nhìn tên được gọi là phó giáo chủ nói: Hiện tại, việc còn chưa tiến hành mà đã để cho hắn biết, có người ở sau hắn giở trò, ta sợ chuyện lần này khó mà thành!
Hưm! Hắc Long cười lạnh, sau lại nói: Giáo chủ chuyển lời đến cho phụ thân của ngươi rằng, sau vụ lần này, nếu việc có hay không thành, thì vẫn coi như giữa hai bên đã không còn nợ gì!
Dứt lời, Hắc Long đứng lên định rời thì lại bị lời của tên mang mặt nạ quỷ ngăn lại.
Bản đồ vào Huyết Qủy thành thì sao? Thấy Hắc Long đã dừng bước, hắn tiếp tục nói: Nghe nói, trong Huyết Qủy thành ngoại trừ kho báu ra, còn có kiếm phổ..Không biết giáo chủ nhà ngươi có hứng thú không?
Ha ha. Hắc Long sau một lúc do dự thì lại bật cười, sau lại nói: Nếu một mình ngươi độc chiếm được, chẳng phải là tốt hơn sao?
Huyết Qủy thành là nơi nào, mà muốn vào là vào? Nhưng mà nếu có bản đồ chỉ dẫn, có thể sẽ không bỏ mạng! Mà giáo chủ cũng đang tìm bản đồ chỉ dẫn và chìa khóa của kho tàng.
Bên ta đã có bản đồ! Nhưng không có chìa khóa.. Tên mang mặt nạ quỷ ngồi xuống bàn, nói tiếp: Hắc Long huynh, xin hãy chuyển lời, nếu giáo chủ có hứng thú, mọi chuyện có thể thương lượng!
Hắc Long không nói gì thêm mà bỏ đi ngay cùng với bọn thuộc hạ.
Công tử! Tên hắc y nhân cầm đầu đám sát thủ trong hoàng cung đi vào.
Có chuyện gì?
Sau khi nghe tên hắc y đó nói rõ, hắc y mặt nạ quỷ liền ra lệnh: Thiết Dịch! Ngươi thu xếp, chọn thời cơ thích hợp cho Lạc Tâm rời khỏi cung càng sớm càng tốt! Sau lại hỏi: Lãnh Dao thật sự đã chết?
Lãnh Dao, có lẽ đã chết! Thiết Dịch cúi đầu đáp, hắn ta cũng không dám chắc chắn việc Lãnh Dao đã thật sự chết hay chưa? Vì trước giờ, dung mạo thật sự của nàng ta, trong tổ chức chưa từng có người nào thấy qua.
Ngươi xem xét kỹ càng chuyện này. Dứt lời hắn định đi, nhưng lại chợt nhớ ra, lại giao phó: Cái tiểu lâu này, không giữ được.
Thuộc hạ rõ. Sẽ xử lý kỹ càng tất cả, công tử yên tâm!
- - -
Tể Tướng phủ.
Ai? Đang nằm ngủ trong phòng, Phương Ny Tư phát hiện có kẻ lạ đột nhập, mà tên này có vẻ không ác ý gì khác.
Là ta! Tên mang mặt nạ quỷ lên tiếng, hắn vung tay thắp một ngọn nến nhỏ ở trong phòng.
Phương Ny Tư mặc thêm áo, rồi đến bên bàn ngồi đối diện với hắn: Ngươi đến tìm ta...
Nàng ta chưa nói hết thì hắn đã cắt lời: ..Ngươi không sợ, Bát vương gia, tướng công của bản thân bị tiểu muội muội ngươi cướp mất sao? Xem ra, ngươi không chút lo lắng nào, khi thấy hoàng hậu còn sống thế kia?
Ta mắc gì phải lo? Khuôn mặt của Phương Ny Tư quả là không chút lo lắng.
Ngươi chưa nghĩ đến, nếu.. Tên mang mặt nạ quỷ nhếch miệng cười: ..Nếu tiểu muội muội..phải nói là Từ Ân hoàng hậu, nếu nàng ta sẽ có ngày nhớ đến, đêm đó..
Câm miệng! Phương Ny Tư tức giận, sau lại hỏi: Ngươi đang uy hiếp ta?
Uy hiếp? Tên hắc y bật cười, nói tiếp: Ta có ý tốt đến nhắc ngươi thôi!
Dứt lời, hắn liền đứng lên bỏ đi, nhưng trước đó hắn còn nói một câu: Chỉ có kẻ chết, mới làm người sống an tâm!
Phương Ny Tư nắm chặt tay, ánh mắt âm hiểm vạn phần, nàng ta trong lòng quyết định, mai sẽ về Bát vương phủ.
***
Hoàng cung.
Tẩm cung Miêu quý phi.
Bẩm quý phi nương nương.. Linh Nguyệt nhìn chủ tử đang vui vẻ lại khó nói, vì nàng chắc chắn, nói ra tin này, quý phi sẽ tức giận.
Miêu Mân Khanh nhìn những món ăn bày ra trên bàn hỏi: Chuyện gì?
Hoàng thượng.. Linh Nguyệt cúi đầu không dám nói tiếp.
Không đến? Miêu quý phi cau mày.
Ngài..Ngài đến cung của hoàng hậu và dùng cơm trưa ở..
Linh Nguyệt vẫn chưa dứt lời thì đã nghe tiếng của bát lẫn đĩa vỡ tan nát.
- - -
Cung của hoàng hậu, tại chính điện của cung.
Cung nữ lẫn thái giám, đến cả binh lính, tất cả người của Phụng Nghi cung đều bị gọi đến xếp hàng dài chờ kiểm tra, đã bắt đầu từ sáng sớm đến tận bây giờ, nhưng vẫn chưa tìm được kẻ khả nghi nào, giống kẻ tẩu thoát vào đêm qua.
Ai cũng không biết cái đáng nghi ngờ đó là gì?
Mộ Thiên và Thái Hiên Cảnh cùng Diệp Ảnh lẫn Diệp Lương ở phía sau bức bình phong, người được gọi sẽ đi vào cho bọn họ kiểm tra, sau khi đã được kiểm tra xong liền đứng qua một bên, không được đi đâu cả.
Người tiếp theo! Tiếng của Lang Đình Nguyên, hắn cũng không ngoại lệ, hắn cũng đã qua vòng kiểm tra mới được đứng đây.
Bên trong điện.
Hoàng thượng và hoàng hậu đang dùng cơm trưa.
Đứng cạnh đó có Minh công công, Hương Ly, An Tịnh và vài tên thái giám của cung hoàng thượng.
An Tịnh lại đang làm Lệ Khuynh, không thể nào ngừng nghi ngờ nàng ta.
Nhưng nàng lại không để cho nàng ta và Hương Ly đứng xếp hàng kiểm tra chung với bọn người kia, vì nàng vẫn còn chút tin tưởng nàng ta.
Nói gì, khoảng thời gian nàng ta ở bên cạnh nàng, đối với nàng là không hề ngắn..
Sau khi dùng cơm xong, Lệ Khuynh bỗng lấy thanh đoản kiếm mà Khải Thụy đã đưa ra.
Minh công công liền hốt hoảng: Hoàng hậu..
Không chỉ có mình ông, mà ai cũng hoảng, trừ người đã đưa vật cho nàng ra, hắn vẫn ngồi im.
Khải Thụy liền lên tiếng: Không sao.
Lệ Khuynh nhếch miệng cười nhìn Minh công công, sau đó quay nhìn Khải Thụy vừa nói, tay cầm đoản kiếm, tay còn lại thì lấy táo, miệng nói: Chỉ là bổn cung muốn gọt táo cho hoàng thượng ăn thôi!
An Tịnh! Thay trà khác đi, trà nguội rồi!
Vâng, thưa nương nương!
Một lúc sau An Tịnh trở lại.
Tiểu hồ ly liền chuyển vị trí nằm, từ ở đùi nàng lên nằm trên vai của nàng.
Lệ Khuynh vẫn chưa gọt xong quả táo, An Tịnh đang để trà lên bàn.
A! Nàng lỡ cắt vào tay, đánh rơi đoản kiếm xuống dưới sàn.
Hoàng hậu nương nương.. Mọi người hốt hoảng.
Hương Ly đứng cạnh nàng xem xét: Nương nương người, không sao chứ? Không chảy máu?
... Khải Thụy ngồi cạnh nhíu mày hắn định hỏi.
Nhưng Lệ Khuynh đã lên tiếng hỏi: An Tịnh! Ngươi thuận tay trái sao?
An Tịnh tay cầm đoản kiếm, là tay trái.
Lúc nàng ta nhặt kiếm giúp nàng, rõ ràng nàng thấy, nàng ta khom người và dùng tay trái để cầm thanh đoản kiếm lên. Mà tên sát thủ tối đêm qua chạy thoát lại dùng vũ khí giống loại Boomerang, mặc dù không thấy nàng ta ném ra sao, nhưng rõ ràng nàng ta bắt lại nó bằng tay phải.
Nếu nó giống Boomerang, vậy thì quy luật ném là như nhau, người thuận tay phải sẽ ném Boomerang xoay ngược chiều kim đồng hồ và nó sẽ trở về phía bên trái người ném, người thuận tay trái thì ngược lại.
Mắt An Tịnh bỗng sắc bén, không trả lời mà dùng thanh đoản kiếm đâm về phía của Lệ Khuynh thật bất ngờ.
Tốc độ nàng ta tuy nhanh, nhưng lại không bằng tiểu bạch hồ.
A! An Tịnh bị tiểu bạch hồ bay đến cắn một cái ngay cổ, nhất thời làm nàng ta đau mà lùi về sau, nhanh chống tự điểm huyệt để ngăn độc bạo phát lan rộng.
Khải Thụy ngay lập tức điểm huyệt An Tịnh.
Lệ Khuynh nhếch cười cay đắng, tay ôm tiểu bạch hồ đến cạnh An Tịnh, nàng giải huyệt cho nàng ta, ngay lập tức nàng ta ngã dưới sàn.
Khải Thụy nhíu mày đứng cạnh Lệ Khuynh, mắt nhìn An Tịnh. Mọi người còn lại thì hoảng hốt không thôi, Minh công đã hô hoán, Thái Hiên Cảnh và mấy người kia liền đến, Lang Đình Nguyên liền cho quân binh bao vây cả khu tẩm điện lại.
Mà An Tịnh hiện giờ sắc mặt lại kém đi vài phần, do vết cắn của tiểu bạch hồ, chỗ cắn đó bị thâm đen, chứng tỏ nàng ta đã bị trúng độc của nó, mặc dù có ngăn từ trước.
Lệ Khuynh ngồi lại ghế, mắt nhìn kẻ đang sống dở chết dở kia hỏi: Ngươi là kẻ đã cùng Lãnh Dao đến hành thích ta vào đêm đó? Cũng là người.. Nàng nhìn Mộ Thiên một cái, tiếp tục hỏi: ..giết Liên Hoa có phải vậy không?
Hương Ly đứng cạnh, nhớ đến Liên Hoa thì nước mắt đã rơi đầy mặt.
Mà Mộ Thiên đứng cạnh Thái Hiên Cảnh lại có thần sắc khác thường, mặt hắn cảm xúc lẫn lộn. Liên Hoa, thật sự đã..Chết rồi ư?
Không, không thể nào! Mộ Thiên kích động nhìn Lệ Khuynh hỏi: Không phải là..chỉ diễn kịch thôi sao? Người nói đi..
Sau, hắn lại đến hỏi An Tịnh: Ngươi..mau trả lời ta. Có phải hay không, ngươi giết nàng ấy rồi? Ngươi mau...
Ngươi khai tất cả. Ta liền cho ngươi một con đường sống! Lệ Khuynh nhìn nàng ta nói.
Được! Lạc Tâm sau khi suy nghĩ, lúc này mới cười đáp: Đúng vậy! Ta là kẻ đã giết Liên Hoa.
Sau khi giết Liên Hoa, nàng ta bảo Lãnh Dao hãy giả làm Liên Hoa, vì khi biết, người mà nàng ta giết không phải là hoàng hậu thật. Nàng ta không giết Hương Ly là muốn đánh lạc hướng, cho mọi sự đều rối lên.
Ngươi.. Mộ Thiên mắt chứa đầy sát khí, ngay lập tức bốp cổ của nàng ta: Ta.. Hắn ngất lịm.
Vết thương trên vai hắn lại rỉ máu, thấm ra lớp bạch y lộ ra ngoài, cho nên Thái Hiên Cảnh đành đánh ngất hắn.
Khải Thụy liền lệnh cho Thái Hiên Cảnh mang Mộ Thiên rời đi, sau lại nhìn Lạc Tâm hỏi: Ngươi cũng là kẻ dùng ám khí kia với hai người đứng canh cửa?
Không phải là ta. Ta đi vào sau..cùng đám cung nữ rồi mới ra tay.
Lệ Khuynh cau nhẹ mày, vậy kẻ dùng ám khí để tẩu đi, là khối thân thể này rồi! Loạn Hồn Mộng gì đó, chỉ để ngụy tạo!
Nàng nhìn nàng ta hỏi tiếp: Ngày hôm sau. Cũng chính ngươi bảo Lãnh Dao giả dạng thành Hương Ly, bảo Mịch Dương đem chén cháo độc kia vào phòng cho ta? Sau đó, ngươi lại cố tình làm Liên Hoa ngã đụng phải chén cháo? Để tất cả bị nghi ngờ, trừ ngươi ra?
Rồi còn chuyện..Lúc ta đến phòng Lãnh Dao để điều tra, có phải do ngươi bảo nàng ta, đốt hương trầm mang độc chờ sẵn, tất cả là nhầm vào ta?
Đúng vậy, tất cả là do ta sắp đặt! An Tịnh đáp: Khụ! Nàng ta ho ra một ngụm máu.
Mau cho ta thuốc giải độc! Nàng ta nhìn Lệ Khuynh.
Ngươi trả lời cho ta biết.. Lệ Khuynh đi lại ngồi xổm trước mặt của nàng ta hỏi: Người giết ta, ngươi có biết không?
Lạc Tâm nhíu mày hỏi: Ngươi không nhớ?
Mau trả lời.
Ngươi đưa..đưa thuốc giải, ta sẽ nói!
Nếu cô ta biết kẻ giết nàng là ai? Làm sao, có vụ giết nhầm?
Lệ Khuynh liền suy xét lại tất cả, sau hỏi câu khác: Không, ta muốn biết kẻ đã sai khiến ngươi giết ta là ai? Ngươi chỉ cần trả lời, ta liền đưa thuốc giải cho ngươi.
Ha ha. Lạc Tâm bật cười, tay ôm ngực, hỏi: Ngươi không có thuốc giải, có phải không?
Lệ Khuynh nhếch miệng cười có chút tà ác ẩn nhẫn trong đôi mắt lạnh mang theo sát khí, nàng nói nhỏ với nàng ta: Ta vốn, không phải là đích chủ của thân thể này, thì làm sao biết thuốc giải ở đâu? Ta chỉ là..âm hồn! Dứt lời, còn nhếch miệng cười quỷ dị.
Lạc Tâm hoảng sợ tột cùng, không biết lời của Lệ Khuynh là giả hay thật, nhưng nàng ta cảm nhận được hơi thở từ địa ngục trong lời của nàng.
Nàng ta dùng ánh mắt khiếp sợ đến vô cực để nhìn nàng, giọng rung rẩy hỏi: Ngươi..ngươi...không phải..
Như biết nàng ta hỏi cái gì, Lệ Khuynh gật nhẹ đầu.
Ngươi..nói dối! Sau khi nói xong câu đó, Lạc Tâm làm như phát điên, bật cười nói: Nếu như ngươi chết rồi, vậy..
Nàng ta phun ra một ngụm máu lớn, sau đó dùng hết hơi sức nói tiếp: ..Chờ, chết thêm lần nữa đi!
Lệ Khuynh nhíu mày, hỏi: Ý ngươi..
Bức Cốt Hương..
Lạc Tâm sau khi nói ra ba chữ đó, nàng ta bật cười thật to và chết ngay sau đó, vì nọc độc của tiểu bạch hồ đã đi khắp toàn thân của nàng ta, cả người nàng ta thâm đen ngay sau đó, mắt và cả mũi lẫn lỗ tay ứa ra rất nhiều máu có màu đen đen xen lẫn, nhìn vô cùng khiếp đảm.
Lệ Khuynh nhìn Lạc Tâm đã chết cảm thấy đau đầu, vẫn là không tìm được kẻ đã giết khối thân thể này!