Thái Y Viện.
Phòng của Mộ Thiên.
Từ lúc tỉnh lại đã qua mấy canh giờ, Mộ Thiên một lời cũng không nói, cứ lấy rượu ra uống một mình.
Thương tích vẫn chưa khỏi, uống ít thôi. Thái Hiên Cảnh ngồi ở bàn nhìn bộ dạng đau khổ của Mộ Thiên, mà nhịn không được lên tiếng.
Lý Nhu Đổng cũng khuyên ngăn: Đúng rồi đó! Huynh uống ít thôi.
Mặc kệ ta. Mộ Thiên vẫn cứ uống.
Thái Hiên Cảnh đi lại, giựt lấy bình rượu: Đủ rồi!
Đưa cho ta.
Xoảng! Tiếng bình rượu vỡ nát trên sàn nhà.
Thái Hiên cảnh ném bình xuống sàn, hắn nhìn Mộ Thiên có hơi lớn tiếng mà nói: Người cũng đã chết..
Ngươi im ngay cho ta. Mộ Thiên nhìn Thái Hiên Cảnh hỏi: Ngươi cũng biết trước rồi? Tại sao..Tại sao, ngay lúc đầu không chịu nói rõ cho ta biết, là nàng đã chết?
Tay nắm thành quyền rồi đập mạnh xuống thành giường một cái, hắn cúi đầu, nhếch miệng cười đầy đau khổ, lại hỏi: Tại sao, tại sao đến giờ mới cho ta biết?
Thái Hiên Cảnh hỏi: Nói trước, có khác gì? Có thay đổi được gì không? Hắn cũng mới biết mà thôi..
Ta muốn an tĩnh..
Lý Nhu Đổng nhìn Mộ Thiên một cái, quay đầu nhìn Thái Hiên Cảnh, sau đó hai người cùng ra ngoài.
Ngay sau đó, một nữ tử tầm mười sáu tuổi đi vào.
Trả lại cho ngươi. Lãnh Dao để những lá thư mà Mộ Thiên đã viết cho Liên Hoa từ khi chết xuống bàn, nàng ta có phần áy náy nói: Xin lỗi!
Mặc dù nhận, nhưng nàng không hề có ý xem qua, vì những lá thư này, hắn gửi cho tỷ nàng. Có lẽ, hắn là thật tâm đối xử với tỷ nàng. Chỉ là đáng tiếc, tỷ ấy..
Mộ Thiên ngồi ở giường, không quay đầu nhìn Lãnh Dao, mà chỉ nhếch mép rồi mở miệng hỏi: Ngươi, rốt cuộc là ai? Vì sao, lại giả mạo thành Liên Hoa..lừa ta?
Lãnh Dao đến gặp Mộ Thiên nói đôi lời, sau đó nàng ta dẫn hắn đến mộ của Liên Hoa.
- -
Mộ của Liên Hoa nằm trên một ngọn núi nhỏ cách kinh thành không xa, đi ngựa chưa đến nửa canh giờ là đã đến nơi.
Cả ngọn núi hoang vu phủ đầy tuyết trắng, hai người để ngựa dưới chân núi, sau đó đi bộ lên đó.
Mộ Thiên đứng trước mộ của Liên Hoa, nhíu mày, mặt có vẻ khó hiểu: Liễu Hoa?
Liễu Hoa..là tên thật của tỷ tỷ ta. Còn ta là Liễu Thanh. Tỷ ấy hơn ta một tuổi. Lãnh Dao bắt đầu kể: Sau khi phụ mẫu qua đời lúc ta được 11 tuổi, ta và tỷ tỷ chuyển đến sống cùng với một vị họ hàng xa ở Long Tri thành. Theo lý thì ta gọi hắn một tiếng là biểu ca, hắn đã có thê tử.
Mặc dù tài sản của phụ mẫu ta để lại, họ đã lấy tất cả, nhưng lại đối với tỷ muội ta rất tệ bạc, coi bọn ta còn thua một hạ nhân, thường xuyên đánh đập bọn ta.
Ngươi có biết không, người đầu tiên mà ta giết chính là tên biểu ca đó! Lãnh Dao nhếch mép cười.
Mộ Thiên cau mày: Mặc dù hắn đối..
Tại ngươi không biết..Hắn chính là một tên cầm thú! Lãnh Dao nhìn tấm bia mộ của Liên Hoa một cái đầy đau thương, nước mắt rơi rớt, sau đó nói tiếp: Ta còn nhớ rất rõ, ngày đó thê tử của hắn không có nhà, hắn thừa lúc uống say, rồi giở trò với tỷ của ta..
Trong lúc hắn đang thực hiện, thì ta vô tình phát hiện được..Ta liền lén lấy một bình hoa đập hắn ngất xỉu. Sau đó, ta tìm được một cây kéo, rồi dùng nó..Ta đã đâm hắn rất nhiều, rất nhiều nhát, cho đến khi hắn đã chết, nhưng ta vẫn không ngừng tay.. Lãnh Dao nước mắt ứa ra ngày một nhiều, nàng lau nước mắt rồi tiếp tục kể.
Sau đó, bọn ta trốn đi. Lúc bị phát hiện, quân binh đã truy đuổi theo thì vô tình gặp được Thiết Dịch, hắn ra tay cứu giúp, bọn ta quyết định đi theo hắn. Hắn thu nhận bọn ta, sau đó lại giao cho một vị quỷ bà bà, bà ta dạy võ và thuật cải trang cho bọn ta gần bốn năm. Nhưng, bọn ta cuối cùng cũng là làm sát thủ dưới tay của Thiết Dịch..
Ta muốn ở lại một mình với nàng ấy.
Lãnh Dao cũng không nói gì mà rời đi.
Mộ Thiên đến gần bên ngôi mộ, sau đó ngồi xuống, bộ dạng đau khổ đến cực điểm.
Hắn lúc này mới hiểu, vì sao Liên Hoa mãi từ chối hắn, vì sao nàng ta luôn nói Không xứng với hắn..
Nói đến cùng, chuyện đó cũng đã thuộc về quá khứ..
Hắn và nàng có thể bắt đầu làm lại, có thể cùng nhau tạo ra một quá khứ khác mà chỉ riêng của hai người, không cần quan tâm quá khứ trước đó..
- - -
Phía tây ánh tà dương nhạt dần đến khi chỉ còn lại một màu đen u tịch, không khí vẫn lạnh đến thấu xương, tuyết chậm rãi rơi.
Khúc Nhã lầu.
Tại một phòng ở lầu hai.
Phía trong, vị nữ tử lam y có dung mạo như thiên tiên đang gảy một khúc, mà nghe qua có vẻ tràn đầy vị sầu bi.
Mắt nàng ta thì dõi ra phía ngoài ban công, rơi trên người của một tên bạch y nam tử, hắn đang ngồi trên lan can với bộ dáng tiêu sái, tà áo phiêu phiêu bay trong gió lạnh.
Mộ Thiên tay cầm hủ rượu uống từng ngụm lớn như uống nước.
Định mượn rượu để quên đi..
Nhưng, hắn lại cảm thấy rượu hôm nay..dù có mạnh đến đâu, dù có uống nhiều đến cỡ nào, thì cũng không thể làm cho hắn say được!
Mà nam tử mặc hắc y kia có vẻ đã say.
Bát vương gia một tay cầm bình rượu, tay còn lại cầm ly, một mình độc ẩm lại cười nhạt, miệng lẩm bẩm: Hay cho câu..Tất cả chỉ là nhất thời!
Dứt lời, Truy Kinh cạn hết rượu trong ly rồi bỏ ly rượu xuống bàn, lôi trong người ra một chiếc khăn tay màu trắng, trên chiếc khăn tay có thêu một đôi uyên ương rất đẹp, nhưng tiếc là, chiếc khăn đó đã rách gần như muốn thành hai mảnh tách rời.
Bát vương gia mặt thì vẫn mang vẻ u lạnh vốn có, nhưng trong ánh mắt lại mang vài phần đau khổ mà nhìn vào không rõ ràng mấy, miệng vừa nhếch lên cười vừa nói: Vô tình gặp, vô tình biết nhau và vô tình..
Hắn hạ mí mắt, siết chặt chiếc khăn trong tay, thấp giọng nói tiếp: ..vô tình trong tim của ta có nàng từ lúc nào mà không hay. Sau đó, tiếp tục cười.
Đến lúc nhận ra, quá muộn rồi!
Cái gì là nhất thời? Cái gì mà vô tình? Cái gì...tim..tim gì? Bát vương gia, ngài đang nói gì vậy? Mộ Thiên hớp một ngụm rượu nhìn Bát vương gia, bộ dạng có phần bi thương còn hơn cả hắn?
Truy Kinh nhét chiếc khăn tay vào người, hắn đứng lên nhìn Mộ Thiên nói: Ta..đi tìm nàng hỏi cho rõ! Dứt lời, liền phi thân đi.
Ngài đi đâu? Tìm..tìm ai chứ? Mộ Thiên lớn tiếng hỏi, nhưng không nghe được câu trả lời, hắn ta ngồi xuống bàn lẩm bẩm: Người ta có nhớ..gì đâu, mà muốn đi hỏi rõ?
Hắn nhấp một ngụm rượu lớn, nằm gục lên bàn vô lực, miệng lại lẩm bẩm gọi: Liên Hoa..Liên Hoa.. Hắn khép mắt, khóe mắt xuất hiện một giọt lệ.
Lúc này, nữ tử lam y kia mới buông đàn đi đến xem.
Huynh không.. Mày nữ tử nhíu lại khi thấy Mộ Thiên - Người mà nàng cứ cho rằng, trên đời này, sẽ không có cái gì khiến hắn thương tâm nữa, đặt biệt là vì nữ nhân.
Nhưng nàng đã sai, hắn thế mà lại vì một nữ tử đã mất mà rơi lệ..
Lữ Linh ngồi xuống bên cạnh Mộ Thiên, tay vỗ nhẹ vào lưng của hắn, thấp giọng an ủi: Bớt bi thương! Dù gì, người cũng đã..
Tránh ra! Mộ Thiên bỗng nhiên đẩy Lữ Linh, đứng dậy nhìn nàng ta nói: Nàng ấy..Không hề rời bỏ ta.
Hắn lấy tay đưa lên ngực, nói tiếp: Luôn ở chỗ này!
Sau đó, hắn giơ tay lấy hủ rượu, cứ thế mà ngửa cổ uống, uống hết hủ này, rồi lại đến bình rượu khác.
Lữ Linh bị đẩy ngã dưới sàn ngồi dậy, nàng ta cố giựt lấy bình rượu trên tay của hắn.
Đưa đây.. Mộ Thiên lấy lại.
Huynh đừng uống nữa! Lữ Linh khuyên ngăn nhưng không được.
Mặc ta.
Lữ Linh ôm lấy người của Mộ Thiên.
Nàng ấy đã..Chết rồi! Nàng ta vừa nói, nước mắt cũng vừa rơi: Đó là sự thật! Không thể thay đổi..
Mộ Thiên lại một lần nữa đẩy Lữ Linh ra khỏi người hắn: Nàng ấy..có chết hay không, tự ta sẽ rõ hơn bất kì ai.
Huynh.. Lữ Linh hai tay nắm lấy thân Mộ Thiên, mắt đối mắt với hắn mà nói: Đừng tự dối lòng..Ta, thật sự không muốn nhìn thấy huynh, về sau phải sống trong đau buồn.
Sau lại bổ sung thêm: Nàng ấy cũng không muốn đâu. Nhìn thần sắc tái nhợt của hắn, nàng quả thật rất đau lòng!
Lữ Linh vẫn ôm lấy Mộ Thiên, thấp giọng nói tiếp: Bên cạnh huynh, vẫn còn có ta mà?
... Mộ Thiên muốn tách nàng ta ra khỏi hắn, nhưng rõ ràng là nàng ta cứ cố bám lấy hắn mà không chịu buông.
Mặc dù hiện tại, huynh có thể..không thể nào chấp nhận tình cảm của ta được. Lữ Linh vẫn thấp giọng, nhu tình mà nói tiếp: Ta, có thể chờ, chờ được đến ngày, huynh có thể mở lòng..
Mộ Thiên mơ hồ nghe Lữ Linh ngỏ tình ý, thì đột ngột giữa lúc khó xử, hắn lại nghe một giọng nói khác vang bên tai.
Hay cho ngươi. Tỷ ta mất, liền chạy đến chỗ dơ bẩn này để tìm cái loại nữ nhân 'bán hoa' này, mua vui. Lãnh Dao không biết đến từ khi nào, đứng trên tòa nhà ở phía đối diện mà nhìn Lữ Linh, ánh mắt nàng ta vừa lạnh lẽo vừa chứa vài phần khinh bỉ, lại xen lẫn chút đau xót.
Mộ Thiên vội tránh khỏi Lữ Linh, sau đó quay đầu nhìn Lãnh Dao mà cau mày, nói: Muội không được nói Lữ Linh nàng ta..
Ha ha. Lữ Linh nàng ta? Gọi nghe thân thiết quá nhỉ? Lãnh Dao nhìn Lữ Linh một cái: Đồ tiện nhân!
Mộ Thiên cau chặt mày: Muội..
Muội? Lãnh Dao nhếch miệng cười bất cần: Ngươi gọi ta là muội sao? Ai là muội của ngươi? Tỷ ta và ngươi vốn chưa có cái gì, để ngươi phải xưng hô với ta như thế!
Mộ Thiên, tỷ ta có lẽ chọn sai người rồi! Sau đó, nàng ta quay đầu, lập tức đi ngay.
Lãnh Dao! Mộ Thiên gọi theo, hắn định đuổi theo, nhưng rồi hắn nghĩ lại thì không đi, liền ngồi xuống bàn uống một ngụm rượu, sau đó nhìn Lữ Linh nói: Lữ Linh, đừng trách nàng ta. Nàng ta còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Hắn chỉ bảo vậy, rồi sau đó tiếp tục uống rượu.
Lữ Linh cười nhu hòa, gật nhẹ đầu, nàng ta đi lại bàn ngồi đối diện với Mộ Thiên, sau đó nghi hoặc hỏi: Nàng ta là muội muội của Liên Hoa? Lãnh Dao?
Ừ!
Lúc lâu sau, phía ngoài cửa có một tên tiểu nhị, hắn ta không đi vào trong, chỉ là đơn giản nhìn Lữ Linh một cái như muốn nói, có chuyện cần gặp.
Lữ Linh nhìn Mộ Thiên nói: Hết rượu rồi! Để ta đi lấy thêm cho huynh.
Ừ! Lấy nhiều một chút..
- -
Tại một phòng khác.
Nhìn bộ dạng ngoài, Lãnh Dao cũng chỉ là một tiểu cô nương, chắc tầm tuổi 15 hay 16 gì đó. Lữ Linh nói chuyện với Thiết Dịch.
Ngươi có thấy rõ dung mạo của nàng ta hay không? Có thể họa lại không?
Lữ Linh lắc đầu, nói: Do trời tối, một phần do khoảng cách khá xa, nên thuộc hạ không thể nhìn thấy rõ dung mạo thật của nàng ta.
Nhưng cho dù thấy, chưa chắc đó là dung mạo thật của nàng ta. Thiết Dịch đứng quay lưng lại với Lữ Linh: Ngươi theo sát bên cạnh tên đó, sau đó tiếp cận Lãnh Dao lấy lại bản đồ, sau đó..Ngươi đã rõ chưa?
Không ngờ, ả lại to gan đến vậy, dám trở về đánh cấp bản đồ đến Huyết Qủy thành!
Thuộc hạ hiểu rồi!
- - -
Lâm Thư Các.
Thần đã cho người đến tiểu lâu mà Mộ Thiên nói để xem qua, nhưng không thu thập được tin gì.. Thái Hiên Cảnh dứt lời liền quỳ ôm quyền, cúi đầu nói: Xin hoàng thượng suy xét lại việc tổ chức săn bắn ở Bách Hoa sơn!
Tô Kỷ Hằng quỳ bên cạnh Thái Hiên Cảnh cũng lên tiếng khuyên ngăn: Xin hoàng thượng hãy suy xét lại!
Khải Thụy đóng cuốn tấu chương đang xem lại, nhìn hai người đang quỳ bên dưới: Trẫm sẽ xem xét lại. Hai ngươi đứng lên đi. Sau đó lại hỏi: Mộ Thiên..hắn, thế nào rồi?
Thái Hiên Cảnh đáp: Hắn đã rời hoàng cung..
Hắn thương tích trên người vẫn chưa khỏi, sợ là.. Khải Thụy không nói tiếp, mà liếc nhìn Thái Hiên Cảnh một cái.
Dĩ nhiên Thái Hiên Cảnh biết rõ ý của hoàng thượng, chính là muốn hắn đi xem tên kia đã ở nơi nào? Sống chết ra sao?
Hoàng thượng... Hắn ta diện lý do: Thần hiện tại vẫn phải..
Trẫm sẽ phục chức cho ngươi.
- - -
Thái Hiên Cảnh và Tô Kỷ Hằng liền rời Lâm Thư Các, cả hai cùng đi tìm Mộ Thiên.
Ngươi biết hắn ở đâu? Tô Kỷ Hằng nhìn Thái Hiên Cảnh một đường mà đi.
Thái Hiên Cảnh không nói gì, chỉ ném cho hắn ta một ánh mắt không mấy vui.
Tô Kỷ Hằng cười ha ha, sau lại nói: Ngươi đi tìm một người, liền nhặt được chức về..
Ngươi, có thể im lặng một chút hay không? Thái Hiên Cảnh lườm hắn ta mà nói một câu rất quen: Nói nhiều như nữ nhân!
Ngươi..
Hai người cưỡi ngựa đi đến Khúc Nhã lầu.
Ây da, hai vị khách quan.. Một cô nương đang định cười nói vài lời hay với hai vị công tử mới đến, thế mà không có cơ hội.
Thái Hiên Cảnh không nói gì mà một mạch đi lên lầu hai.
Tô Kỷ Hằng cũng nhanh chân đi theo sau, vừa đi vừa hỏi: Ngươi và hắn thường đến đây?
Thái Hiên Cảnh không trả lời, hắn đi đến một phòng, rồi sau đó đẩy cửa đi vào, vừa vào trong thì nghe thấy ngay tiếng của Mộ Thiên.
Liên Hoa..Liên Hoa, nàng đừng rời bỏ ta.. Mộ Thiên đã say đến mức thần trí không còn, đang nằm tại giường lớn, nhưng tay vẫn cầm bình rượu, tay còn lại nắm lấy tay của Lữ Linh đặt ở ngực hắn.
Đưa cho muội.. Lữ Linh cố lấy bình rượu: Đừng uống nữa!
Một tên tiểu nhị chạy đến: Hai vị khách quan..
Tô Kỷ Hằng nhìn tiểu nhị giải thích: Bọn ta quen biết nhau. Ngươi lui đi, cần gì sẽ gọi.
Tên tiểu nhị lén liếc nhìn về phía Lữ Linh một cái, rồi cười nói vài lời với Tô Kỷ Hằng xong mới đi.
Thái Hiên Cảnh đi đến cạnh giường, không ngó ngàng gì đến Lữ Linh mà đã lôi Mộ Thiên ngồi dậy.
Công tử, hai... Lữ Linh không hiểu.
Lại là Tô Kỷ Hằng nhanh miêng, hắn nở nụ cười, quay nhìn Lữ Linh lên tiếng giải thích: Cô nương, bọn ta đến mang hắn về!
Lữ Linh đứng cúi đầu, khách sáo nói: Vậy làm phiền hai vị công tử!
Hai người không biết rằng, họ đã phá vỡ kế hoạch của nàng ta.
Thái Hiên Cảnh liếc nhìn Lữ Linh một cái, sau đó nhìn tên háo sắc kia hỏi: Ngươi muốn ở lại?
Tô Kỷ Hằng lườm hắn, sau đó quay nhìn Lữ Linh cười nói: Hiện tại có việc. Sau này có đến, nhất định tìm cô nương nói chuyện!
Mộ Thiên bộ dáng say khướt, nhưng nghe tiếng, hắn vẫn có thể nhận ra tên đang cõng hắn: Ngươi..tên tiểu nhà ngươi đến đây làm gì? Mau bỏ ta xuống, ta và ngươi cùng uống..
... Người kia không trả lời, chân vẫn bước rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Tô Kỷ Hằng nhìn một bên vai của Mộ Thiên đã sớm có huyết sắc: Mộ huynh, ngươi thế này là chán sống rồi chăng? Chỉ thấy mỗ nam nhìn hắn nhếch miệng cười mơ hồ.
Mà Thái Hiên Cảnh thì không nói gì, liền mạnh tay quăng Mộ Thiên nằm ngang trên lưng ngựa.
Đau. Tên tiểu tử..chết tiệt! Mộ Thiên lên tiếng.
... Thái Hiên Cảnh không nói gì, hắn tung người leo lên ngựa, sau đó thúc ngựa chạy.
Hắn đang bị thương! Đến Tô Kỷ Hằng còn đồng cảm với Mộ Thiên, sau đó đuổi theo: Chờ ta..
- - -
Tẩm cung của hoàng hậu.
Vụ án sát hại các vị hoàng hậu, ngoài mặt có thể cho là đã khép lại. Tuy nhiên Phụng Nghi cung vẫn là như trước, quân binh canh gác không giám lơ là, lệnh cấm túc vẫn chưa được gỡ bỏ.
Triệu Vương nằm trên nóc nhà thở dài, ngước mắt nhìn tuyết rơi, nằm bên cạnh hắn ta chính là hai tên ám dạ được cử đến canh hoàng hậu.
Trong tẩm phòng của hoàng hậu, chỉ có một ngọn nến mờ nhạt ánh sáng được thấp.
Lệ Khuynh đang ngủ, lúc này mới nhíu nhíu mày, mở mắt nhìn quanh, vì nàng cảm thấy, hình như có người nhìn nàng, nhưng khi mở mắt nhìn thì lại không thấy cái gì bất thường, chỉ thấy tiểu hồ ly đứng ở phía cửa sổ kêu chi chít cái gì đó, trong khi cửa sổ đã đóng rồi.
Nàng bước khỏi phụng sàng, đi đến mở cửa sổ ra xem, một luồng gió lạnh thổi vào, nàng lật đật đóng cửa lại, co rúm người vì lạnh.
Nhưng nàng không biết rằng, bên ngoài có người, người này đứng nép thân người sang một bên cửa sổ, cách nàng không mấy xa.
Lệ Khuynh nhìn tiểu hồ ly vẫn còn không chịu rời cái cửa sổ: Ngươi muốn đi đại tiện sao?
Chi chít..chi chít.. Tiểu hồ ly nhìn nàng kêu vài tiếng, rồi lại ngó ra phía cửa sổ đang khép kín mà kêu.
Chủ nhân nó nhìn về phía cửa sổ rồi vô tâm ngáp một cái, sau đó leo lên phụng sàng, tay chỉ về phía chậu cây mà nói: Đi đại chỗ đó đi. Bên ngoài lạnh lắm! Sau đó nằm xuống, lấy chăn trùm kín thân, nhắm mắt.
Tiểu hồ ly đứng tại chỗ kêu Chi chít..chi chít.. mấy tiếng, nhưng không thấy người ở trên phụng sàng phản ứng gì, nó đến xem thì nhận ra người đó đã hơi thở đều đều đi vào giấc ngủ rồi.
Chi chít... Khi thấy cửa sổ kia lại hé mở, nói liền kêu lên rất vui, nhưng thấy người đó làm động tác bảo nó im lặng, nó liền không kêu nữa, sau đó cúi đầu, nằm im bên cạnh chủ nhân của nó.
... Người bên ngoài cửa sổ đứng nhìn vào trong một lúc rồi đi.
- - -
Bình vương phủ.
Triệu Vương nhìn bóng lưng cô quạnh của Bát vương gia từ phía sau, hắn khẽ thở dài.
Bát vương gia bước vào thư phòng, hắn nằm trên giường, một tay gối dưới đầu, mắt nhìn vào hư không một lúc, sau lại hạ mí mắt.
Nhớ lại ngày cuối cùng, hắn gặp nàng.
- -
Có chuyện gì sao? Truy Kinh nhìn tiểu cô nương đang đứng từ phía sau.
Bát vương gia, trước kia ta có nói.. Lệ Khuynh cúi đầu, sau lại ngẩng đầu nói tiếp: Ta thích ngài. Nhưng sau này ta mới rõ, tình cảm mà ta đối với ngài, chỉ là nhất thời. Trước, là do ta không hiểu, hiện tại ta mới rõ..
Nàng mím môi, sau đó quay lại nhìn người mà nàng biết, đời này, kiếp này, nàng mãi khắc sâu hình bóng ở trong lòng, mỉm cười hồn nhiên mà nói: Nhị tỷ và ngài mới là một đôi tâm đầu ý hợp!
Vậy sao? Bát vương gia tay chắp ra sau đã sớm nắm thành quyền: Ngươi thật sự xác nhận..Ngươi đối với ta chỉ là tình cảm nhất thời?
Lệ Khuynh gật đầu, sau đó cười nói: Ngài vẫn là mau chóng tiến hành hôn lễ với Nhị tỷ..
Chuyện đại sự của bổn vương, không cần ngươi phải đến nhắc! Truy Kinh ngắt lời nàng, sau đó quay đầu, bước một bước thì dừng: Phiền ngươi về báo lại với Nhị tỷ của ngươi một tiếng, hôm sau bổn vương sẽ đến cầu thân.
Ngài yên tâm, ta sẽ chuyển tin tốt này đến tỷ ấy! Tỷ ấy nghe xong, nhất định là rất vui. Giọng nàng vô cùng hưng phấn.
Bát vương hơi quay đầu, hỏi: Ngươi cũng vui..có phải không?
Dĩ nhiên rồi. Nàng khẽ cười, nhưng khá gượng gạo.
Truy Kinh không nói gì mà sải bước bỏ đi, nhưng hắn vẫn còn nghe được lời chúc phúc của người ở phía sau: Bát vương gia. Chúc ngài và Nhị tỷ bách niên giai lão. Hắn không hề dừng lại.
Nhìn bóng lưng của Bát vương gia ngày một xa, rồi khuất dần, thì đôi mắt Lệ Khuynh đã sớm đẫm lệ, nàng lấy chiếc khăn tay mà ngày trước hắn đưa cho nàng mượn dùng mà xé đi, đưa lên cao rồi buông tay, chiếc khăn bay trong gió, sau đó rơi xuống hồ.
Lệ Khuynh lau nước mắt bỏ đi, nàng hiện tại không còn gì nữa. Nàng và Phương gia đã chấm dứt, tình cảm riêng của nàng cũng không còn..
Thấy người đã đi khá xa, Triệu Vương mới xuất hiện, hắn vội đến bên hồ nhặt chiếc khăn tay.
- -
Nàng ta xé nó? Bát vương gia nhìn chiếc khăn tay màu trắng của hắn, trên đó lại có thêu thêm một đôi uyên ương hỏi.
Vâng! Triệu Vương đáp.
Ngươi lui đi.
Bát vương gia ở một mình trong thư phòng, lặng lẽ nhìn chiếc khăn tay, nhớ ngày đó, nàng định trả lại khăn, nhưng do có Phương Ny Tư ở đó thì lại không đưa, sau lại tìm cách đưa cho hắn.
Hắn hỏi nàng, nàng thích hắn rồi phải không? Nàng lắc đầu, nghiêm túc bảo: Không phải là thích, mà là yêu..
Hắn chỉ cười, trả lại khăn cho nàng, bảo: Ngươi thích thì hãy giữ lại đi.
Lúc đó, hắn vốn nghĩ, nàng bất quá còn nhỏ, chưa hiểu gì. Cũng nghĩ, nàng nói thích hắn, có lẽ chỉ là tình cảm nhất thời thôi..
Nhưng hôm nay nghe nàng bảo, chính miệng nàng nói với hắn, tình cảm mà nàng dành cho hắn là nhất thời, thì hắn lại vô cùng khó chịu?
- - -
Trong đầu của Bát vương gia lại hiện lên những hình ảnh, một tiểu cô nương lén lúc nhìn hắn từ phía sau khẽ cười, luôn trộm nhìn hắn từ phía sau, có khi lại ngây ngốc nhìn hắn..
Từ từ những hình ảnh đó, tất cả mãi không có cách nào xóa đi được, thì hắn mới hối hận, mới nhận ra rằng, trong lòng hắn, không chứa hình ảnh của Phương Ny Tư, mà chỉ toàn là những hình ảnh của vị tiểu cô nương ngốc đó, thì cũng..
Tất cả, đã muộn rồi?
*****
Ảnh Kiều sau này mới biết rõ tất cả, ngẫm lại Lãnh Dao lúc cải trang thành Liên Hoa, nàng ta ngày đó kể về thân thế lẫn chuyện tình của thân thể này, có bao nhiêu là đúng sự thật?