Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi yên vị trên ghế, hoàng thượng một thân long bào lạnh lùng chỉ khẽ đảo mắt là hàn khí bắn ra tứ phía. Hoàng hậu bình thường dáng vẻ uy nghi không kém nhưng hôm nay khuôn mặt xanh xao đôi môi nhợt nhạt, thêm một phần thùy mị bớt đi vài phần lãnh ý. Hai người bọn họ dù ra sao lúc ở bên nhau cũng rất hợp đôi.
Không khí đại điện lúc này náo nhiệt vô cùng mọi người có mặt rất đông đủ kể cả Tiểu Điệp cùng Mị Hồ, Nàng đã lâu không gặp hai người họ xém nữa quên mất người đồng hương này. Lam Anh cùng Mị Hồ kẻ trao đổi ánh mắt rồi không nói gì thêm. Mị Hồ ngồi ở hàng ghế bên phải dành cho các công tử tiểu thư con của triều thần, Liễu Ninh cũng vậy địa vị họ có thể coi là ngang nhau nên sắp xếp chung một chỗ. Tiểu Điệp bây giờ thay đổi rất nhiều không còn dáng vẻ tiểu thư đỏng đảnh như lúc trước đổi lại khiêm tốn, nhìn thuận mắt hơn chắc là đã có ý trung nhân. Người ta thường nói con người có tình yêu sẽ thay đổi, Tiểu Điệp là một minh chứng sáng giá.
Từng tốp ca múa uyển chuyển nhảy nhót ở trung tâm bữa tiệc, người nào người náy điều xinh đẹp yêu mị làm người ta không thể rời mắt. Nhưng trong khi mọi người mãi mê xem ca múa thì hắn Lăng Bắc Du lại không thèm bố thí cho ánh mắt dù chỉ một lần, hắn vẫn một phong thái cao ngạo uống trà thỉnh thoảng đút cho nàng một vài trái nho hay là một khối điểm tâm nho nhỏ. Nơi của bọn họ như thoát ly khỏi sự nhộn nhịp ở bên ngoài, người nhìn váo điều cảm thán đế hậu rất hạnh phúc. Khuôn mặt lạnh của hắn thật sự không thích hợp để hầu hạ người khác, nhưng hiện tại với khuôn mặt này hắn lại toát lên sự quyến rũ đến ngọt ngào làm lòng nàng như tắm mật.
Một màng như vậy cũng làm một số người rất chướng mắt chẳng hạn như Liễu Ninh quận chúa, lòng Liễu Ninh thâm độc nghĩ:'' chỗ ngồi đó là của mình, sự quan tâm đó là của mình, nhìn sắc mặt của nàng như vậy chắc chắn tin tức báo về là đúng, nàng thật sự đã trúng độc“.Khi tin tức được báo đến Liễu Ninh có chút không tin, mọi chuyện xảy ra quá thuận lợi, thuận lợi đến người ta nghi ngờ.... nhưng chung quy nàng ta không sợ bởi vì với bộ não và tri thức của con người ở thế kỉ XXI thì ai có thể đấu lại nàng ta, trừ khi người kia xuất hiện.
Dù nghĩ vị trái dó sẽ là của mình, nhưng Liễu Ninh lại cảm nhận còn chuyện gì bản thân đã bỏ qua nên ra tay sớm một bước vẫn tốt hơn. Một con người hiện đại nên suy nghĩ và quyết định rất nhanh nên Liễu Ninh cầm li rượu đứng lên quay người vế phía hắn nhẹ nhàng nói:'' hôm nay Liễu Ninh muốn kính hoàng huynh một li để cảm tạ về bữa tiệc, không biết huynh có cho ta vinh hạnh đó”
Hắn chỉ đảo mắt nhìn qua Liễu Ninh lại hờ hửng buông lời:'' Không cấn”
Tay cầm rượu của Liễu Ninh thoáng run nhưng nhanh chông ổn định, lại cười một nụ cười ngọt ngào, thoáng chua chát nói:'' huynh thật sự cần vô tình vậy sao, dù gì ta cũng sắp là phi tử cảu huynh, không phải chúng ta cần thân thiết một chút sao“.
Tin chấn động vừa phát ra toàn thể đại thần hóa đá Quận chúa mới nói hoàng thượng sắp lập nàng làm phi tử sau,bọn họ còn nhớ lúc trước hoàng thượng cảnh cáo ý nói người không thú ai khác ngoài hoàng hậu mà sao giờ lại muốn lập phi. Các đại thần rụt rịt đưa mắt sang con gái mình, các tiểu thư vui mừng vì nghĩ mình còn cơ hội. Bọn Họ cũng kính đáo nhìn lên hoàng thượng và hoàng hậu, chỉ thấy sắc mặt hoàng thượng lạnh đi vài phần, sắc mặt hoàng hậu rất bình thường nhưng nào biết lòng nàng thấm cười lạnh” Ảnh Miêu à Ảnh MIêu ngươi vẫn vậy, dùng bây giờ hay trước kia điều muốn giành nam nhân của ta, ta không trị ngươi ngươi xem ta là quả hồng mềm mặc ngươi nhào nặn à“.
Hắn lạnh lùng hờ hửng nói:'' Ta có nói sẽ lập ngươi làm phi tử hay sao, đừng mơ mộng hảo huyền“.
Liễu Ninh vẫn tỏ ra rất uất ức nói:'' ta sinh ra đã định sẳn là người của huynh, dù ta chỉ là đứa bé được tiên hoàng nhặt được nhưng ta lại người được nuôi dưỡng từ nhỏ để trở thành phi tử của huynh mà'' song thấy lời nói của mình không có hiệu quả cho lắm bèn đưa tay vào tay áo lấy ra một mảnh ngọc bội nói tiếp:' Đây là vật đính ước tiên hoàng đưa cho ta, thấy vật như thấy người ta và huynh mỗi người nữa mảnh, nếu huynh có miếng ngọc bội trong tay thì huynh không còn gì có thể từ chối ta nữa“.
Lời Liễu Ninh nói ra thì một số lão thần đưa mắt nhìn về miếng ngọc bội, đó chính là di vật của tiên hoàng không sai. Ngọc bội này vốn là do Thái hoàng thái hậu tặng cho tiên hoàng nhưng nghe đâu lúc hoàng thượng bây giờ vô ý làm vỡ thì phân ra hai mảnh, tiên hoàng cũng rất tức giận nhưng Thái hoàng thái hậu lại khuyên can nói :“ ngọc vỡ thật khéo lại chia ra hai mảnh điều nhau như vậy, chắc chắn là có cơ duyên chi bằng chúng ta cho Du nhi một mảnh và mảnh còn lại chi hoàng hậu của Du nhi.... tỏ ý vĩnh kết đồng tâm” Thế là một mảnh ngọc được trao cho hoàng thượng bây giờ, còn mãnh kia lại mất tích không ngờ trong tay của quận chúa, e đây là ý của tiên hoàng muốn thay đổi ất là không được, Liễu Ninh mới là hoàng hậu được lựa chọn.
Một số đại thần to gan quỳ xuống nói:'' khởi bẩm hoàng thượng đây là di chỉ của tiên hoàng, chúng thần mong hoàng thượng mau đồng ý thú Liễu Ninh quận chúa”
“ Hoàng thượng ngọc bội là tính vật dành cho hoàng hậu, e rằng người phải...''
Các đại thần đúng là một lũ ô hợp chỉ biết nhìn vật mà ép người, nhưng hắn là ai chứ hắn không dễ bị người khác thao túng.
Hắn lúc này lạnh hơn lúc bước vào không chỉ vài phần mà vô cùng tức giận nói gằm giọng:“ phải làm sao, phế hậu cưới nàng ta vào à, chuyện của bổn vương khi nào tới lượt các ngươi quyết định. Người đâu mang hai người này xuống tước bỏ chức quan, không cho trỡ lại kinh thành“.
Ngay lập tức ba thị vệ lên chính điện lôi hai đại thần đó đi, hai người họ ngớt miệng nói:
'' hoàng thượng suy xét ta đây là nghĩ cho người, đó cũng là di chiếu của tiên hoàng người không thực hiện là bất hiếu, người như vậy làm sao chúng thần tin phục”
'' Trảm” một tiếng buông ra hai đại nhân im bật hối hận không kịp nữa rồi.
'' Còn ai không phục” giọng vừa lạnh vừa mang hàn khí thấu xương chẳng ai can đảm bước lên.
Liễu Ninh vốn tưởng chỉ cần thấy ngọc bội hoàng thượng sẽ thú mình, xem ra nàng ta còn tính sai một bước hắn không có tình cảm với mình. Nhưng nàng ta là ai con cờ phía sau mới là quyết định, mọi người đang lo sợ nhìn nàng ta nhưng nàng ta lại cười khẻ nói:'' hoàng huynh nếu không muốn thú ta thì cũng được, trừ khi ta chết... mà ta quên không nói cho huynh biết nếu ta chết thì người huynh yêu cũng không thể sống“.
Các đại thần hoang mang không hiểu ý gì, lúc này người y lặng từ đầu lại lên tiếng cười khẽ:'' đây có vẻ là lời hâm dọa nói về ta nhỉ, Liễu Ninh giả....“.
Một câu nói của hoàng hậu làm đại thần ngớ người, người có trong tay di vật tiên hoàng lại là giả sao.
'' Hoàng hậu nương nương nhìn sắc mặt của người tựa như không sống được bao lâu sao lại hồ đồ vậy chứ, ai mà không biết ta đây là thật”
Thừa tướng ngồi một bên xem xét tình hình thấy không thích hợp, không phải hoàng hậu đã bị ông tráo rồi sao, đây đâu phải là giongj nói và cốt cách của Lâm Uyển.
“ Liễu Ninh ơi Liễu Ninh ngươi còn cứng miệng vậy xem đây là ai'
Mọi người dồn mắt về phía cửa chỉ thây, Liễu Ninh quận chúa khác bước vào.
Toàn thể hóa đá.....
bù một chương hôm wa