“Hoàngthượng hay vậy đi,ta không tự nhận mình giỏi nhưngkhông phải ngu.Người cứ hỏi ta bất cứ thứ gì ngườimuốn, trả lời được thì người đừng phạt ta cònkhông thì muốn làm gì tùy ngươi”
“Hoànghậu sao lại nói thế” Vẻ mặt nghiêm nghị và sự lạnhlùng làm nàng cảm thấy xa cách hơn bao giờ.
“Ngườita nói 'có qua có lại mới toại lòng nhau' nên đây làcách giải quyết duy nhất mà ta có thể nghĩ ra.” ĐiệpMị cứ thế thẳng tuột mà nói.Hoàng thượng thấy HoàngHậu này vô cùng thú vị “Nếu như nàng đã nghĩ vậythì được.....”
“Tahỏi nàng, ở trên triều có tấu sớ lên về việc cấplương thực.Một bên là binh lính ở Bắc Hồ,còn mộtbên là Tây hà hạn hán suốt ba tháng”
ĐiệpMị một hồi trầm ngâm rồi nhanh đáp: “Nếu như ta nhớkhông lầm thì ở gần doanh trại của binh lính thì cómột khu rừng.Tạm thời người cho 1 phần 3 số quân linhđang trấn thủ làm nông.Còn bên Tây Hà thì hạn hán lído gần đó đã xây lên một con đập lớn nên người chỉcần đào một đường rãnh nhỏ từ con đập đến đórồi kêu người xới đất ở phía Đông Nam để dẫnnước trồng cây.Kho lương của triều chỉ cần trích50000 lượng vàng cho cả hai nơi như vậy mọi vấn đềđã được giả quyết”
(Sởdĩ nàng thông thuộc địa hình chỗ này là vì nàng đãtừng nghiên cứu rất nhiều về địa lý khắp nơi trênthế giới.Nàng làm việc suốt nên não của nàng hoạtđộng của rất nhanh và chuẩn xác để đạt được hiệuquả tốt và nhanh nhất.)
Hoàngthượng vừa nghe xong liền cảm thấy vị hoàng hậu nàyquả thật rất thông minh,cách giải quyết của nàng vôcùng hợp lí và chặt chẽ.Bây giờ người mới thật sựhiểu được tại sao phụ hoàng lại chọn cô ấy làmhoàng hậu.
ĐiệpMị không nán lại nói xong nàng liền bước đi.Hoàngthượng cũng không níu nàng lại.