Hoàng Hậu Tài Đức - Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 8: Chương 8




“Hoàngthượng, nếu vậy thì đợi thiếp một tí“.Giọng nóimiễn cưỡng của Điệp Mị cứ thế nhỏ dần.

Hoàngthượng tò mò, nàng làm gì trong phòng mà phải đợi.Đivào giường thì thấy nàng đang trải ga gường.Ngườimới lên tiếng hỏi:

“Hoànghậu sao nàng cần phải làm những việc này. Kêu nha hoànra làm là được rồi.”

“Hoàngthượng không cần phải kêu ai ra làm cả. Giờ đã trễ,aicũng đã ngủ rồi,những việc này thiếp cũng tự mìnhlàm được.”

“Xongrồi, người ngủ đi. Thiếp sẽ nằm bên trong.”

“Cònđồ của trẫm, nàng cởi ra giúp trẫm.”

ĐiệpMị bực mình nghĩ đồ của tên điên nhà ngươi tự màcởi kêu ta cởi làm gì.

“Hoàngthượng kêu nô tì cởi là được rồi.”

“Hoànghậu nàng quên nàng nói gì sao.”

ĐiệpMị nghe xong chợt nhớ hồi nãy đã nói là không cần gọingười

“Được rồi.”

ĐiệpMị đứng lại gần người quàng tay qua eo người từ từcởi sợi dây trên eo người.Điệp Mị thiết kế trangphục nên việc cởi ra mặc vào cũng không khó.Cũng đãquen mặc đồ cho các người mẫu nam nên nàng chẳng ngạinếu có thấy hết của người.

Nhưngđây là lần đầu hoàng thượng đứng gần một nữ nhânnhư vậy,còn để cho người cởi đồ.Người rất cao cònnàng thì lại rất nhỏ, cuối đầu xuống nhìn nàng đangchăm chăm cởi y phục.

Nàngrất đẹp,mùi hương từ cơ thể nàng tỏa ra.Phút chốctim người đập thình thịch.Rồi theo bản năng người ômnàng trong lòng.

Đangcởi đồ thì bỗng bị ôm, Điệp Mị cũng không biếtphải phán ứng ra sao.Chỉ có thể đứng yên rồi nhìnthôi.

Gióthổi vào, cửa sổ mở ra.Áng trăng hôm nay sáng và lunglinh, làm cảnh ôm ấp này lãng mãn cực đỉnh.Rồi ĐiệpMị cũng thiếp đi,Hoàng thượng bế nàng lên giường,nhẹnhàng đặt nàng xuống.

Suốtmấy ngày qua nàng mất ngủ vì gió đêm rét lạnh,nhưnghôm nay nàng ngủ rất ngon, như có một lò sưởi lớn bênnàng.”Hoàngthượng, nếu vậy thì đợi thiếp một tí“.Giọng nóimiễn cưỡng của Điệp Mị cứ thế nhỏ dần.

Hoàngthượng tò mò, nàng làm gì trong phòng mà phải đợi.Đivào giường thì thấy nàng đang trải ga gường.Ngườimới lên tiếng hỏi:

“Hoànghậu sao nàng cần phải làm những việc này. Kêu nha hoànra làm là được rồi.”

“Hoàngthượng không cần phải kêu ai ra làm cả. Giờ đã trễ,aicũng đã ngủ rồi,những việc này thiếp cũng tự mìnhlàm được.”

“Xongrồi, người ngủ đi. Thiếp sẽ nằm bên trong.”

“Cònđồ của trẫm, nàng cởi ra giúp trẫm.”

ĐiệpMị bực mình nghĩ đồ của tên điên nhà ngươi tự màcởi kêu ta cởi làm gì.

“Hoàngthượng kêu nô tì cởi là được rồi.”

“Hoànghậu nàng quên nàng nói gì sao.”

ĐiệpMị nghe xong chợt nhớ hồi nãy đã nói là không cần gọingười

“Được rồi.”

ĐiệpMị đứng lại gần người quàng tay qua eo người từ từcởi sợi dây trên eo người.Điệp Mị thiết kế trangphục nên việc cởi ra mặc vào cũng không khó.Cũng đãquen mặc đồ cho các người mẫu nam nên nàng chẳng ngạinếu có thấy hết của người.

Nhưngđây là lần đầu hoàng thượng đứng gần một nữ nhânnhư vậy,còn để cho người cởi đồ.Người rất cao cònnàng thì lại rất nhỏ, cuối đầu xuống nhìn nàng đangchăm chăm cởi y phục.

Nàngrất đẹp,mùi hương từ cơ thể nàng tỏa ra.Phút chốctim người đập thình thịch.Rồi theo bản năng người ômnàng trong lòng.

Đangcởi đồ thì bỗng bị ôm, Điệp Mị cũng không biếtphải phán ứng ra sao.Chỉ có thể đứng yên rồi nhìnthôi.

Gióthổi vào, cửa sổ mở ra.Áng trăng hôm nay sáng và lunglinh, làm cảnh ôm ấp này lãng mãn cực đỉnh.Rồi ĐiệpMị cũng thiếp đi,Hoàng thượng bế nàng lên giường,nhẹnhàng đặt nàng xuống.

Suốtmấy ngày qua nàng mất ngủ vì gió đêm rét lạnh,nhưnghôm nay nàng ngủ rất ngon, như có một lò sưởi lớn bênnàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.