– Nói, đang yên đang lành Thái hậu tại sao lại băng hà? Nếu ngươi không thể cho trẫm một lí do, người và toàn Chu gia không kẻ nào được sống? – Trần Ngự Phong ngồi bên giường ôm thi thể lạnh lẽo của mẫu hậu, mắt vằn đỏ lập tức triệu Chu Mặc – Thái y thường lui tới khám cho Thái hậu
Lão Thái y râu tóc đã bạc run rẩy nói:
– Bẩm hoàng thượng, thái hậu là bị đầu độc vào khoảng nửa đêm qua. Loại độc này có tên là Tương tư lệ, Tương tư lệ toát ra một mùi hương thơm mát nồng nàn khiến người ta ngửi phải thường bị mê hoặc không dứt, nếu ngửi nhiều trong phòng kín có thể gây tử vong!
– Kẻ nào… kẻ nào dám làm chuyện này? – Băng Cơ quỳ xuống một bên giường khóc nấc lên
– Loại độc này có thể tìm thấy ở đâu? – Trần Ngự Phong nghiến răng quát lớn
– Hoàng thượng… Tương tư lệ là kì độc hiếm có trong thiên hạ, nghe nói do Độc thánh chế ra! Nghe nói Độc thánh thường rắc phấn Tương tư lệ lên người, giết người chỉ cần âm thầm ở bên không cần động thủ…
Sắc mặt Trần Ngự Phong trắng bệch, hắn đột nhiên nghĩ tới mùi hương thơm mát trên người Hiểu Tuyết tối qua, nàng sẽ không làm chuyện này chứ?
– Lý Vệ! Ngươi đáng tội gì?
Tiểu Lý tử đứng đó hoang mang cực độ quỳ xuống:
– Nô tài một lòng trung thành với Thái hậu, nô tài không có hạ độc, Hoàng thượng minh xét a!
– Ngươi là người duy nhất thường xuyên ở cạnh mẫu hậu, trẫm không thể nghĩ ra ai có cơ hội tốt hơn ngươi?
– Hoàng thượng minh xét… – Tiểu Lý tử bò đến ôm chân Trần Ngự Phong – Hoàng thượng đêm qua Hiểu Phi nương nương cùng Thái hậu trò chuyện rất lâu, khi nàng ta rời đi nô tài cũng không ở đó… Hoàng thượng… nàng ta mới là người có cơ hội ra tay tốt nhất!
Trần Ngự Phong giận đến phát run, gầm lên:
– Lập tức truyền Hiểu Phi!
Đám nô tài dạ ran chạy loạn tới Diên Hỉ cung, thật không thể ngờ Hiểu Phi nương nương này lại có gan làm chuyện tày đình như thế! Nhưng khi bọn họ tới nơi lại chỉ thấy cung nữ Quế Nhi bất tỉnh trên mặt đất, người cần tìm lại biến mất không một dấu vết. Hàn Hiểu Tuyết sợ tội đã bỏ trốn ư??
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trần Ngự Phong đau khổ ôm đầu, nữ nhân kia thực sự đã lấy mạng mẫu hậu hắn vì thù hận mười năm trước ư? Cái đuôi của nàng cuối cùng cũng lòi ra, lúc sáng chẳng phải còn đau đớn tới nỗi khó có thể đi lại sao? Trong thời gian chưa đầy một nén hương lại biến mất không chút dấu vết, nàng ta quả thực diễn kịch rất khéo. Trần Ngự Phong nhắm mắt, trái tim như bị mất đi một nửa. Là nữ nhân kia đã mang đi một nửa trái tim của hắn!
Hắn lừa gạt nàng bấy lâu, nay cuối cùng nàng cũng ra tay trả thù rồi. Tất cả những kỉ niệm đã qua đều chỉ là dối trá. Hắn đau, có lẽ nàng cũng đau. Cướp đoạt người thân của hắn chính là cách nàng trả thù hắn sao? Hay nàng vốn dĩ không có để tâm tới hắn, mục tiêu vốn dĩ là tiếp cận hắn để hạ sát Thái hậu báo thù cho thân phận Nhiếp Tiểu Thiện, cho Hi nhi của nàng!
Tại sao trái tim lại đau đến vậy? Sớm biết sẽ có một ngày cùng nàng đối đầu vì sao trái tim vẫn thắt lại trong lồng ngực. Sớm biết sẽ không có kết quả tại sao vẫn vờ như không biết, cố gắng che dấu sự thật bấy lâu…
– Hoàng thượng, nô tài tìm được cây sáo này trong cung Diên hỉ! – Tiểu Mạnh Tử tiến vào cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn
Trần Ngự Phong đón lấy cây sáo từ tay Tiểu Mạnh Tử, hốc mắt ửng đỏ… Cây sáo này là hắn tặng nàng, nàng từng nói sẽ luôn mang nó bên người. Nhìn thấy nó giống như nhìn thấy hắn.
Tiểu Tuyết Nhi, nàng so với ta thật sự cũng rất vô tình, e là chỉ có hơn không có kém!
– Tiểu Mạnh Tử, phái toàn bộ thị vệ Hoàng cung truy bắt Hiểu Phi về đây cho ta! SỐNG PHẢI THẤY NGƯỜI, CHẾT PHẢI THẤY XÁC, bất kì kẻ nào ngăn trở giết – không – tha!!!