Hoàng Hậu Tiểu Hồ Ly

Chương 33: Chương 33




Trần Ngự Phong đứng ở rìa cửa sổ của tẩm cung, nhìn ra bầu trời ngoài tường cung, con ngươi đen cuồng loạn tưởng niệm.

– Tiểu Tuyết Nhi, bất luận nàng ở nơi nào, dù phải trả cái giá nào ta đều bắt nàng phải ngoan ngoãn về đây. Đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi ta!

Tiểu Mạnh Tử đi vào tẩm cung hành lễ:

– Hoàng thượng, nô tài đã sắp xếp theo đúng ý người! Hoàng thượng còn có gì phân phó không ạ?

– Gọi Tạ Thái sư đến đây!

– Nô tài tuân chỉ!

….

– Thần Tạ Thiên Lăng khấu kiến Hoàng thượng!

Trần Ngự Phong thu hồi ánh mắt xa xăm, xoay người lại lạnh lùng phân phó:

– Trẫm cùng thị vệ hoàng cung ra ngoài truy tìm Hiểu Phi, nhớ kĩ trong thời gian trẫm xuất cung thay trẫm quản lí chuyện triều chính cho tốt! Nếu có sơ xuất trẫm trở về sẽ lột da ngươi!

– Lão thần tuân chỉ!

Đôi môi khinh bạc của hắn nhếch lên thành một nụ cười gian ác, có phần quỷ dị : Tiểu Tuyết Nhi, nàng tốt nhất là cầu cho ta không tìm được nàng, nếu không…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hiểu Tuyết cùng Nhiếp Tiểu Thiện đã rời Hoàng cung được gần một tuần. Cuối cùng cũng tới Nam Thiên Sơn, nơi cư ngụ của Độc thánh Nhiếp Gia Viễn – sư huynh của Nhiếp Tiểu Thiện.

Ngọn Thiên Sơn cao chọc trời, quả như cái tên của nó – núi trời, ngọn chia làm hai đỉnh. Bắc Thiên Sơn giá rét lạnh lẽo, trên đỉnh có thánh phẩm trị thương tuyết liên hoa. Nam Thiên Sơn thì ngược lại, sườn thoai thoải, sa mạc trải dài, khí hậu nóng bức, giữa đại mạc là một ốc đảo xanh tươi cây cỏ rậm rạp, trong có một hang động lớn – chính là nơi cư ngụ của độc lão quái nhân – giang hồ gọi là Độc thánh.

Lão quái nhân này hình như bộ xương khô, hai hố mắt sau thẳm phát ra hai tia hàn quanh xanh lè, đến mái tóc bạc khô chừng như cũng pha sắc xanh. Thật so với hồn ma Nhiếp Tiểu Thiện cũng rất giống nhau a! Lão quái nhân này đặc biệt mến Hiểu Tuyết, cũng không biết có phải do kiếp trước khi còn là Nhiếp Tiểu Thiện đã có tình nghĩa huynh muội không?!

– Sư muội, nay hai người bọn muội một là nguyên thần ác niệm chưa tan, một là hiện thế đầu thai chuyển kiếp sống vậy thật vất vả a! Chi bằng nhập thể có phải dễ dàng hơn không? – Lão quái nhân nhe răng cười

– Ta… ta không muốn! – Nghĩ đến việc nhập thể với một hồn ma toàn ác niệm Hiểu Tuyết không khỏi rùng mình liền vùng đứng lên

Nhưng hàn phong lướt qua người, hồn ma chắn trước mặt nàng, lạnh giọng nói:

– Ngươi sợ ư? Đừng quên ta và ngươi là một!

Độc lão quái nhân cũng không nhiều lời, tay vung lên, chỉ thấy một chiếc vòng sáng trắng bay tới. Hiểu Tuyết hốt hoảng né tránh, thấy chiếc vòng trắng lướt qua rồi, nàng nhẹ người dừng chân. Nào ngờ, chiếc vòng bỗng quay ngược trở lại, “bộp ” một tiếng, tách ra làm hai nửa, rồi vòng kín lấy cổ nàng.

Quái nhân cười lên ha hả:

– Tuyệt! Tuyệt! Tiểu bạch hoàn nháy mắt bắt được người, sư muội tưởng chạy nổi sao?

Hiểu Tuyết bị chiếc vòng dính chặt trên cổ, vừa tức vừa khẩn trương, hai tay đưa lên nắm chiếc vòng mà kéo ra. Thấy chiếc vòng rất mềm, nhưng kéo thế nào cũng không bứt ra được. Ngược lại chiếc vòng tợ như càng lúc càng siết chặt. Độc thánh thấy thế vỗ tay cười lớn:

– Ha ha … Tuyệt! Tuyệt! Muội ở lại đây với ta năm mười năm, chừng nào ta hết hứng sẽ thả muội ra. Sau khi sư phụ mất muội theo ta học độc thuật hai mươi năm, gặp tên hoàng đế thối kia thì sinh tình ý theo hắn hưởng vinh hoa phú quý,bỏ ta một mình nơi đại mạc này, còn hạ độc ta, nhưng ta chẳng cần để tâm, chỉ cần muội ở đây với ta là được.

Hiểu Tuyết nghe lão quái nhân nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, trong lòng chẳng hiểu sự thể thế nào, bèn la lớn:

– Lão nhân gia! Lão nhớ lầm rồi, ta chưa từng học độc thuật với lão.

Quái nhân “a” lên một tiếng, ngừng bặt tiếng cười đưa mắt nhìn kỹ lại nàng, tỏ vẻ thất vọng:

– À! Thì ra là tiểu nha đầu ngươi! Lão phu cứ ngỡ bắt được sư muội vong ân bội nghĩa kia! Hảo! Ta thả ngươi!

Quái nhân chỉ vẫy tay một cái, chẳng biết làm thế nào mà chiếc vòng vuột ra khỏi cổ nàng một cách dễ dàng, bay trở lại nằm gọn trong tay lão ta. Hiểu Tuyết trong lòng đã thấy khiếp phục công lực của lão quái nhân, nhất thời im lặng chẳng nói gì.

Qua một lúc, ánh mắt lão quái nhân có chút ngơ ngác hỏi:

– Ngươi đúng là hiện thế chuyển thân của Tiểu Thiện?

– Vâng!

– Ngươi muốn gánh lấy mối thù xưa… muốn báo thù cả thù cũ thù mới?

– Đúng vậy!

Quái nhân nghiêng đầu nhìn nàng hỏi lại:

– Hảo! Vậy ngươi còn nhớ công phu sư phụ truyền cho ngươi trước đây?

– Ta không nhớ! Những chuyện trước kia ta đều đã quên, chỉ có ác niệm Nhiếp Tiểu Thiện nhắc lại chuyện cũ cho ta biết! – Nàng lắc đầu, liếc mắt nhìn ác niệm trầm ngâm một góc

Quái nhân bỗng ngửa cổ cười dài:

– Ha ha!… Ngươi muốn báo thù nên mới quay lại đây tìm ta giúp đúng không?

– Phải! – Nàng cúi mặt cắn môi, không thích ba từ “quay lại đây” của lão

– Hảo! Ta đồng ý giúp ngươi, dù sao ngươi có thay đổi thế nào, ngươi vẫn là tiểu sư muội ta yêu thương hai mươi năm trước!

Hiểu Tuyết khựng người lại, đảo mắt nhìn Độc thánh rồi ác niệm của nàng, thì ra kiếp trước nàng từng phụ bạc Độc thánh, trốn khỏi Nam Thiên Sơn theo Trần Vũ Đế còn tuyệt tình hạ độc lão ta, vậy mà giờ lão lại cam tâm tình nguyện giúp nàng báo thù… Nghĩ đến đây nước mắt không khỏi rơi, nàng thực sự đã bị tấm chân tình của Độc thánh làm cho cảm động.

– Sư muội tại sao lại khóc! Ta sai rồi… ta sai rồi… Đừng khóc! – Độc lão quái nhân hốt hoảng nhìn nàng, bàn tay vụng về thô kệch quệt nước mắt trên mặt nàng

– Ta không sao! Ta đói rồi! – Nàng ngửa mặt nhìn lão cười cười, thật không ngờ trên đời lại có một nam nhân chung tình, vì tình mà phát điên đến mức thành ra như bây giờ. Lão càng tốt với nàng, nàng càng đau khổ dằn vặt tự trách

– Ta kiếm đồ ăn cho muội! – Lão quái nhân vội vàng nói, dùng khinh công tung mình ra ngoài động.

Ác niệm nãy giờ không lên tiếng giờ mới chậm rãi thu mình vào một bạch linh châu, nằm yên trên bàn, nhẹ giọng nói với nàng:

– Những chuyện còn lại ngươi tự lo đi! Sư huynh xem ra tình nghĩa bao năm vẫn không thay đổi với ngươi, ta chẳng qua chỉ là nguyên thần ác niệm của ngươi vì hận thù không thể siêu sinh, ta tạm thời thu nguyên thần vào đây. Có gì cứ nói với ta!

– Hảo!

Nàng thở dài một tiếng đặt mình ngồi xuống bộ bàn ghế bằng đá trong thạch động. Lòng vô thức tự nhủ Trần Ngự Phong đang làm gì, liệu có phải rất oán hận nàng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.