Sáng, Phạm Tử Tử đã ra ngoài sớm làm cho Ngọc Lam hoảng sợ khi không thấy
nàng đâu. Lúc đọc được tờ giấy thì cô mới an tâm trong lòng.
Phạm Tử Tử ngồi trước sân, khuôn mặt thâm trầm suy nghĩ, thực sự nàng đã
chán cuộc sống ở đây. Không có chút vui vẻ nào, cũng chẳng có công việc
nào cho nàng.
Phạm Tử Tử đang thẫn thờ thì bỗng có tiếng bước
chân làm nàng giật mình quay lại. Trước mặt là một chàng trai tuấn tú,
khuôn mặt nghiêm nghị nhìn nàng.
- Tiểu Tử, muội đã tỉnh dậy sao không báo ta?
Phạm Tử Tử kêu “a” một tiếng. Thì ra đây là anh trai của nàng, Phạm Tử Tử đứng dậy, vui vẻ nói:
- Huynh a, sao lại khó tính như vậy. Muội không sao.
Phạm Tử Từ ngạc nhiên nhìn cô gái ở trước mặt, đây là muội muội của anh sao?
Tử Từ sờ sờ đầu nàng, rồi thốt lên:
- Tử Tử, là muội thật à?
- Ừm. - Phạm Tử Tử nghe hỏi thì gật đầu. Bỗng thấy khoé mắt của Tử Từ ươn ướt, nàng cảm thấy Phạm Tử Tử kia thật may mắn. Có bao người thương
yêu, còn nàng mất cha mẹ sớm, chỉ sống nương tựa vào bản thân.
Tử Từ hồi sau nhìn nàng. Diện mạo vẫn không thay đổi gì cả, chỉ có tính tình là biến đổi.
Hồi trước Phạm Tử Tử cực kì ghét người khác đụng vào người mình ngoại trừ
gia đình, nàng cao ngạo, quyền quý. Bây giờ lại thành ra một con nhóc
nghịch ngợm, không biết phép tắc thế này. Tử Từ thật sự rất tiếc a.
- Huynh bị sao vậy? - Phạm Tử Tử thấy Tử Từ lắc đầu rồi thở dài cũng không khỏi thắc mắc.
- Không có gì. Mà muội đang định đi đâu vậy? - Tử Từ hỏi.
- Muội định tham quan viên hoa một chút.
Phạm Tử Tử đáp, rồi như thấy bóng dáng của ai quen thuộc đang tiến tới, nàng cúi chào sư huynh rồi bỏ đi.
Quách Lưu Thần sáng dậy sớm dự sẽ qua thăm nàng, nhưng cứ hở thấy mặt hắn là
nàng lại trốn. Chẳng lẽ lời nói của mấy đêm trước làm nàng ghét hắn sao?
Phạm Tử Tử cắn cắn môi, không hiểu sao nàng lại bỏ chạy, hắn ta có dám hại
nàng vô cớ? Chỉ vì việc nàng từ chối làm Hoàng hậu sao?
Nàng thẫn thờ thả hồn theo gió, mắt hướng về phía xa xăm tựa như muốn thoát ra khỏi chốn cung nghiêm này.
Nàng lại thở dài, chợt ký ức nàng vang vọng lên hình ảnh đêm tối mịt mù, một mình nàng bước ra chiếc hồ ngắm trăng.
Phạm Tử Tử cảm thấy kì lạ, chắc chắn đó không phải là nàng mà là Phạm Tử Tử
kia. Nàng ta khí chất cao quý, trang nhã, khuôn mặt vô cảm nhìn xuống
đáy hồ.
Chợt Phạm Tử Tử cảm thấy có lực đẩy phía sau làm nàng té
xuống. Vốn dĩ không biết bơi, nàng thoi thóp dưới nước. Người phụ nữ đó, đang cười, chính cô ta đã đẩy nàng.
Sau một hồi không duy trì được nữa, Phạm Tử Tử mất cảm giác, mặt nước như xa vời trước tầm tay nàng, nàng ngất đi.
Phạm Tử Tử giật mình, bỗng chân nàng vấp cái gì đó, nàng không muốn chết.
- A...
Một cánh tay rắn chắc vương ra kéo nàng vào. Cả người của nàng như nằm
trong lồng ngực ấm áp đó, Phạm Tử Tử bất giác đỏ mặt, nàng đẩy người đó
ra, thẹn thùng cúi đầu xuống.
- Hừ, xem ra nàng rất muốn chết.
Lại giọng nói đó, Phạm Tử Tử định nói tiếng cảm ơn mà sao thấy khó nói quá. Quách Lưu Thần đứng sờ sờ trước mắt nàng, ánh mắt lạnh như băng quét
qua mặt nàng.
- Sao lại là ngươi?
Quách Lưu Thần nhíu mày, nàng nói vậy nghĩa là không muốn gặp hắn sao?
- Nàng nói vậy có nghĩa gì?
- Thôi bỏ đi, nói chuyện với ngươi phí cả sức. - Phạm Tử Tử bĩu môi.
Quách Lưu Thần kéo nàng lại, người nàng như bị giam cầm trong vòng tay của
hắn. Hắn đưa mặt sát gần nàng, Phạm Tử Tử cảm giác mặt mình nóng ran,
cúi đầu xuống.
Quách Lưu Thần khẽ cười, xem ra nàng cũng biết xấu hổ, hắn đưa tay nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Mấy ngày nay nàng trốn ta?
- ... - Phạm Tử Tử không biết trả lời thế nào, bặm chặt môi.
Thấy nàng không chịu nói, Quách Lưu Thần khẽ cười:
- Đừng hối hận.
Vừa dứt lời, Quách Lưu Thần cúi xuống, đáp xuống môi nàng. Phạm Tử Tử trừng mắt nhìn hắn.
Vốn định hôn nàng một tí để hù dọa nàng, nhưng đôi môi của nàng quá ngọt khiến hắn không cưỡng lại được. Càng hôn càng sâu.
Đến khi Phạm Tử Tử đã thở không được, Quách Lưu Thần luyến tiếc buông nàng
ra. Phạm Tử Tử cần thở, nàng mệt nhọc dựa vào người hắn, lúc này nàng
mới thấy không khí đáng giá biết bao.
- Ngươi... - Nàng khó khăn nói - Sao dám cướp nụ hôn đầu của ta?
Quách Lưu Thần nhếch môi cười rạng rỡ, nữ nhân này thật kỳ lạ, nói chuyện với Hoàng thượng như vậy mà vẫn không sợ sao?
- Đây cũng là nụ hôn đầu của ta, nàng và ta đã bị cướp cùng một lúc rồi.
Phạm Tử Tử lại bĩu môi, hoàn toàn quên mất mình đang ở trong vòng tay của hắn. Chợt nghĩ ra ý gì đó, nàng hỏi lớn:
- Chẳng lẽ ngươi còn là xử nam?
Quách Lưu Thần lúng túng nhìn sang chỗ khác không trả lời. Lúc này Phạm Tử Tử mới được một dịp cười sảng khoái.
- Không tin được a. Ngươi vẫn còn là xử nam sao? Ha ha...
Phạm Tử Tử cười không ngớt khiến mặt hắn đỏ lên, nàng bấu chặt áo hắn, mắt
híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, miệng nở nụ cười xinh xắn.
Quách Lưu Thần đột nhiên cũng cười theo. Không hiểu sao mỗi lần gặp nàng hắn
lại có cảm giác muốn chiếm hữu, hắn muốn nàng là nữ nhân của hắn.
Quách Lưu Thần nhìn bàn tay trắng nõn nà của nàng đang đặt trên ngực hắn, không nhịn được muốn cắn một cái. Hắn vỗ vỗ lưng nàng:
- Được rồi, buông ta ra nào. Ta phải vào triều rồi.
Phạm Tử Tử đang vui vẻ bỗng nhíu mày:
- Ta giữ ngươi lúc nào?
Nàng cúi xuống, thấy bàn tay tự tiện của mình đang nắm chặt lấy áo hắn, nàng lại đỏ mặt, liền đẩy hắn ra.
Quách Lưu Thần nhìn bộ dáng luống cuống của nàng không khỏi buồn cười, đưa tay vén lọn tóc rối của nàng, ôn nhu nói:
- Nàng nghỉ ngơi đi. Ta đi đây, chiều gặp.
Nói rồi hắn bước đi. Phạm Tử Tử vẫn chưa hết ngẩn ngơ, nàng nhìn những con
cá đang bơi lượn dưới hồ, bỗng có cảm giác hạnh phúc dâng lên trong
lòng. Khẽ mỉm cười, nàng bước về cung của mình.