Quách Lưu Thần gật đầu.
Phạm Tử Tử được thế tưởng hắn đã cho qua, nào ngờ một đám quân lính chạy ra, đưa sát kiếm vào cổ nàng.
- Khi quân, dám động tới Hoàng thượng.
Phạm Tử Tử nhíu mày, nàng động vào hắn từ lúc nào. Quách Lưu Thần thấy vậy
cũng không đứng lên giải quyết, một mực đứng sang một bên xem trò vui.
- Ta động tới hắn khi nào? - Phạm Tử Tử trả lời.
- Ngươi không biết hành xử trước mặt Hoàng thượng, lại còn xưng hô không đúng cách. - Một tên lính đáp.
Nàng bĩu môi, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén nhìn đám lính. Ai nhìn thấy ánh
mắt của nàng đều rụt cổ xuống, tay chân cũng đã run run.
- Láo
toét, dám hành xử với Hoàng hậu tương lai như vậy? Ngươi có biết tội này cũng đáng chém đầu không? - Nàng cất giọng lạnh lùng.
Đám quân sĩ hơi giật mình, rồi họ bình tĩnh lại, nói:
- Cô chưa chắc gì là Hoàng hậu đâu. Cũng chỉ là con của một đại thần trong triều thôi.
Phạm Tử Tử cười lạnh, chạm tay vào thanh kiếm đang giương lên trước cổ. Nàng nhấn mạnh ngón tay vào khiến máu tươi từ từ chảy ra, đám quân sĩ liền
tái mét cả mặt.
Quách Lưu Thần ngạc nhiên nhìn nàng, lòng không khỏi tự hỏi rốt cuộc nàng ta định làm gì?
Phạm Tử Tử đưa ngón tay rướm máu lên ngắm nhìn, nàng chép chép miệng rồi nói:
- Haiz... Ngón tay của ta đã bị ngươi làm hại rồi. Không biết phụ thân ta nhìn thấy sẽ nổi giận ra sao. Đồ khi quân!
Người quân sĩ lúc này mặt đã không còn giọt máu, hắn buông thõng tay làm
thanh kiếm rớt xuống, môi hắn mấp máy nhưng không nói ra được gì.
- Ta... Ta... Chưa làm... gì cả...
Quách Lưu Thần hứng thú nhìn nàng, quả là một nữ nhân thông minh.
Một hồi lâu, người quân sĩ kia quỳ xuống, sợ hãi van xin nàng:
- Phạm tiểu thư tha tội, thần không cố ý, không dám làm hại đến người. Mong người minh oan tha tội.
Rồi cả đám quân sĩ lần lượt thả kiếm quỳ xuống khóc lóc van xin nàng.
Quách Lưu Thần ngạc nhiên, định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Từ xưa đến giờ đám hậu vệ này rất trung thành với hắn, không bao giờ phản bội. Vậy mà chỉ một giây phút Phạm Tử Tử đả kích bọn họ mà liền trở mặt van xin
nàng, coi như không có sự xuất hiện của hắn ở đây.
- Nhưng các ngươi biết, phụ thân ta là rất yêu thương, cưng chiều ta. Nếu ông ấy phát hiện chắc chắn sẽ...
- Xin tiểu thư tha tội, chúng thần không dám làm vậy nữa...
- Đủ rồi.
Giọng nói trầm ấm vang lên, Phạm Tử Tử bỗng giật mình, ánh mắt trở nên luống cuống, ngây dại nhìn hắn.
Quách Lưu Thần chắp tay sau lưng, sải bước đi đến, hắn ra hiệu cho đám lính đứng lên, sau đó mới quay qua nàng.
- Tiểu Tử, dù nàng có sắp là Hoàng hậu, cũng không nên kiêu ngạo như vậy khiến ta rất không hài lòng...
- Ta kiêu ngạo lúc nào? - Phạm Tử Tử chen vào.
- Nàng không cần biện hộ, bây giờ ta xin phép về triều trước đây. Hẹn gặp nàng lúc khác. Còn về chuyện vết thương, ta sẽ cử Thái y đến chữa trị
cho nàng...
***
Phạm Tử Tử nằm trên giường trằn trọc, mãi không ngủ được. Nàng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường.
Chuyện này nàng vẫn không thể chấp nhận được. Cớ sao lại xuyên không bất ngờ,
lại còn trở thành người trong cung. Nàng thấy rất bất tiện a. Vốn định
sẽ lẻn ra ngoài dạo chơi khu chợ nhưng chắc chắn ra ngoài sẽ gặp rắc rối mà thôi.
Còn nữa, Quách Lưu Thần hắn ta... dường như có thể đọc
được ý nghĩ của người khác. Nàng hồi tưởng lại lúc trưa. Không hiểu sao
nàng lại bỗng nhiên trở thành con người khác, cao ngạo, lạnh lùng như
thế? Có lẽ nào linh hồn kia của Phạm Tử Tử vẫn còn vương vấn ở trong thể xác này nên mới xảy ra việc biến đổi nhân cách?
Nhưng Phạm Tử Tử vẫn không chấp nhận được. Nếu như thời nàng sống, nàng chắc chắn sẽ bị
gọi là “kẻ hai mặt“. Có đời nào ai lại muốn như vậy?
Nghĩ đến đây, bất giác nàng tức giận, đập tay thật mạnh xuống giường.
- A...
Khẽ thốt lên, chiếc giường này thật là cứng, nó làm vết thương ban sáng của nàng chảy máu rồi. Vốn là Quách Lưu Thần đã cử Thái y đến chữa cho nàng nhưng Phạm Tử Tử nhất quyết không chịu, sai người đuổi ông ta đi.
Phạm Tử Tử thở dài, rồi bước xuống giường, quyết định ra ngoài tham quan một chuyến.
Buổi tối, ánh trăng mập mờ chiếu lên những bông hoa trong vườn, gió xào xoạt thổi qua, như biết được nàng sẽ tới, chúng đong đưa tựa muốn chào đón
nàng.
- Haiz... Thật là... Tại sao ta lại lọt vào thế giới này chứ?
Nàng than thở rồi đứng dậy, ra khỏi vườn hoa, tiến đến chiếc hồ bên cạnh.
- Cũng còn thời gian ra ngắm cảnh sao?
Nghe tiếng, Phạm Tử Tử quay lại, bắt gặp ánh mắt hờ hững của Quách Lưu Thần đang nhìn mình, nàng hừ lạnh, không trả lời.
Quách Lưu Thần bước đến bên nàng, khẽ nghiêng đầu. Đường nét của nàng dường
như rõ hơn, nếu lúc sáng là sự tinh khiết thì bây giờ đã có nét dịu dàng của thiếu nữ.
Phạm Tử Tử ngẩn ra nhìn bóng trăng dưới mặt hồ, không để ý Quách Lưu Thần đang ở càng ngày càng gần.
Ngón tay hắn bỗng vô ý chạm vào tay nàng. Phạm Tử Tử thốt lên, rồi trừng mắt nhìn hắn.
- Sao thế? - Hắn nhíu mày.
- Không có gì. - Nàng đáp.
Cúi xuống, mắt hắn bỗng loé lên. Dù ở trong bóng tối nhưng đôi mắt chim ưng của Quách Lưu Thần vẫn không hề mờ mịt mà ngược lại còn rất sắc bén.
Hắn cầm tay nàng lên, lặng lẽ quan sát.
- Vẫn không chịu băng bó
sao? - Ngữ điệu của hắn có vẻ lạnh lùng nhưng sự quan tâm trong đó làm
sao Phạm Tử Tử có thể nhận ra được. Khi nhận được tin nàng không chịu
chữa trị, hắn trầm ngâm suy nghĩ, trên đời này chưa thấy ai ngạo mạn và
cứng đầu như vậy.
Hắn nhẹ nhàng rút trong tay áo một chiếc khăn, quấn vòng quanh tay nàng.
- Sau này giữ gìn thân thể cẩn thận, để còn bảo toàn làm Hoàng hậu của nước.
Lời vừa thốt lên, Phạm Tử Tử liền ngạc nhiên quay sang nhìn hắn. Chuyện gì
thế này? Hắn đã quyết định rồi sao? Nàng vẫn còn muốn tự do.
Vốn muốn thử lòng dạ của nàng, Quách Lưu Thần ranh ma nói câu đó mong chờ phản ứng từ nàng.
- Không phải nàng muốn làm Hoàng hậu sao?
Nếu có sự phấn khích trong mắt nàng, chắc chắn nàng là người thích được giàu có, loại người đó hắn sẽ không bao giờ đụng chạm.
Còn nếu trong ánh mắt là sự đắn đo, suy nghĩ, nàng là người nhân hậu, không muốn vướng vào rắc rối. Nhưng ngoài dự đoán của Quách Lưu Thần, nàng
thậm chí còn không có một chút cảm xúc trong mắt mà chỉ có sự tức giận.
Một lát sau, Phạm Tử Tử giật tay mình ra, nàng hừ giọng:
- Thứ lỗi, ta không muốn làm nữ nhân của ngươi.