Cho dù là ngủ thì nàng cũng sẽ đem phượng sai giấu ở
trong vạt áo.
Như vậy…
Khối thi thể hoàn toàn không nhận ra này…
Thân phận đã có thể xác nhận.
Thượng Quan Mặc cúi xuống, bàn tay run rẩy hướng tới
khuôn mặt đã cháy đen.
Hoàng quý phi không đành lòng.
Cúi đầu gọi một câu, “Bệ hạ…”
Thượng Quan Mặc dường như không nghe thấy.
Hắn nhẹ nhàng mà mơn trớn khuôn mặt đã muốn nhìn không
rõ ngũ quan…
Trong lòng một trận thương tiếc.
Không biết qua bao lâu, Thượng Quan Mặc mới thu tay
về, hắn nhắm hai mắt lại, tay nắm chặt phượng sai.
Hắn toàn thân đều phát run.
Phi tần đứng phía sau hắn lúc này trên mặt đều cực kỳ
bi ai.
Ít nhất mặt ngoài nhìn thực thương tâm.
Giống như chính mẹ ruột của mình mới chết.
Nhưng là trong thâm tâm liền tự nhiên không phải.
Mỗi người một tâm tư.
Hoàng quý phi lúc này trong lòng là hết sức cao hứng.
Nếu không phải Hoàng đế đang ở đây, nàng nhất định sẽ
hoa chân múa tay vui sướng một phen.
Oa ha ha. Tiện nữ nhân Đoan Mộc Lang Hoàn này rốt cục
đã chết.
Mà chết thực không chê vào đâu được nha.
Mà Vân quý nhân cùng Vân chiêu nghi lúc này trong lòng
thật sự có vài phần thương tâm.
Dù sao cũng đã từng cùng hoàng hậu làm bằng hữu một
hồi.
Nàng chết như vậy, tự nhiên là làm các nàng thương tâm
một phen.
Di quý phi trong lòng lại không thấy cao hứng cũng
không có thương tâm, nàng ánh mắt phức tạp nhìn thi thể cháy đen trên mặt đất
kia.
Tựa hồ như muốn nhìn được cái gì.
Nhưng thực đáng tiếc chính là, nàng cái gì cũng nhìn
không ra.
Lúc này, Thượng Quan Mặc ánh mắt đang nhắm chặt đột
nhiên mở ra.
Hắn nói từng câu từng chữ: “Truyền lệnh xuống, ai có
thể tìm ra hung thủ phóng hỏa, tram thưởng vạn lượng hoàng kim, ruộng tốt vạn
mẫu!”
Hắn cúi đầu liếc thi thể trên mặt đất, thanh âm mềm
nhẹ xuống.
“Lang Hoàn, cho dù là ai, trẫm cũng sẽ báo thù cho
nàng.”
Một tiếng này, thực có khí phách.
Những lời này, kỳ thật nói được thâm ý.
Đương nhiên, Thượng Quan Mặc là đang hoài nghi mẫu hậu
của mình.
Nhưng là, hắn lại không thể quang minh chính đại nói
ra, chỉ có thể nói như vậy. Mà Hoàng quý phi nghe xong, tự nhiên cũng nghe ra ý
tại ngôn ngoại. (*)
Trong lòng có chút ưu tư.
Nhưng cũng thấy thực may mắn…
Cũng may không phái sát thủ trừ khử Hoàng hậu.
(*) Ý tại ngôn ngoại: ý ở ngoài lời. Chỉ
những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu.