Trận đại hỏa kéo dài đến tận chạng vạng.
Đốt trọn một ngày.
Thượng Quan Mặc vẫn luôn luôn ở nơi này.
Cả ngày cũng không ăn cái gì.
Hoàng đế không đi, phi tử liền tự nhiên càng thêm
không dám đi.
Di quý phi, Hoàng quý phi, Vân quý nhân, Vân chiêu
nghi đều ở đây cùng Thượng Quan Mặc.
Thẳng đến khi đại hỏa bị dập tắt xong, một người mặc
quần áo thị vệ đi tới.
Hắn đối với Thượng Quan Mặc nói: “Bệ hạ, nô tài vô
dụng, Hoàng hậu nương nương nàng…”
Thị vệ muốn nói lại thôi.
Sự thực quá mức tàn nhẫn.
Vẻ mặt Hoàng đế quá mức chờ mong.
Hắn không đành lòng.
Cuối cùng không ngờ là Di quý phi mở lời trước.
Nàng yên lặng nhìn thị vệ.
“Hoàng hậu nương nương như thế nào?”
Thị vệ quỳ xuống.
“Nương nương đã ra đi trong biển lửa.”
Lời này vừa ra, Thượng Quan Mặc thần sắc trắng bệch.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm thị vệ, “Hoàng hậu xác
chết ở nơi nào? Trẫm phải tận mắt nhìn thấy.”
Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không tin!
Thị vệ mím mím môi, sau đó xoay người đưa mắt nhìn
người phía sau.
Rất nhanh, liền có mấy người khiêng tới một thi thể
cháy trụi.
Một trận mùi tanh tưởi truyền đến.
Một đám phi tần đều sôi nổi lấy khăn tay che mũi,
trong mắt có chút không dám tin, cùng một chút sợ hãi.
Thượng Quan Mặc cau mày.
Hắn cúi đầu nhìn thi thể đen đủi cháy sém kia.
Trong lòng chẳng biết tại sao có một cái thanh âm ——
Không!
Không!
Không!
Đây không phải Lang Hoàn!
Đây tuyệt đối không thể nào là Lang Hoàn.
Lúc này, thị vệ nơm nớp lo sợ mở miệng nói: “Bệ hạ,
chúng nô tài ở trên người Hoàng hậu nương nương đã phát hiện ra vật này.”
Hắn đưa ra một cây trâm phượng…
Trâm phượng là làm bằng vàng ròng.
Bởi vì cái gọi là vàng thật không sợ lửa.
Trận đại hỏa rất lớn, nhưng phượng sai ánh sáng vẫn
như mới.
Thượng Quan Mặc cảm giác mình hít thở không thông.
Ánh mắt của hắn ngưng trệ trên cây Phượng sai.
Hắn run rẩy giơ hai tay, sau đó nắm chặt Phượng sai.
Phượng sai là tượng trưng cho Hoàng hậu.
Mà hắn cũng là biết đến.
Lang Hoàn cho tới bây giờ cũng chưa từng rời Phượng
sai này.