Nhưng
mà lại thông hiểu được dụng ý của nương nương.
Hai người các nàng nước mắt lưng tròng, “Nương nương, ngài thật sự là người
hiếu thảo nha.”
Tô Tiểu Tiểu giương mắt che miệng cười khẽ, “Đâu có, đâu có.”
Tố Vân cùng Ế Vân cười hắc hắc, “Nương nương tấm lòng hiếu thảo, Đoan Mộc đại
nhân về sau nhất định sẽ biết.”
Tô Tiểu Tiểu cười mà không nói.
********** ta là thẹn thùng tứ cô nương đường ranh giới ***************
Trời tối thì Phượng Khôn Cung nghênh đón một vị khách.
Vị khách này tên gọi là Hồng Thường.
Tô Tiểu Tiểu híp mắt, thực cẩn thận đánh giá tiểu cung nữ vẻ mặt kinh hoảng
đang bưng một cái mâm đứng trước mắt.
Cuối cùng, nàng cảm thấy rằng đây là người hiền hậu thì dừng lại không dọa nạt
tiểu cung nữ nữa......
Ngươi đối người khác tốt một chút thì người ta cũng sẽ đối với ngươi tốt một
chút...... Đó là một trong những danh ngôn răn dạy của Tam thánh mẫu......
Tô Tiểu Tiểu nói: “Hãy bình thân.”
Tiểu cung nữ Hồng Thường liền đứng dậy......
Tô Tiểu Tiểu hí hí mắt, bộ dáng rất có vẻ thẩm vấn.
“Ngươi tên gọi Hồng Thường?”
Tiểu cung nữ gật đầu thật mạnh.
“Bẩm nương nương, đúng vậy.”
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục thẩm vấn: “Ngươi là người do Hoàng quý phi bên kia sai
đến?”
Tiểu cung nữ tiếp tục trả lời: “Bẩm nương nương, đúng vậy.”
Tô Tiểu Tiểu: “Các cung nữ trong điện bên nhà ngươi đều tên gọi Hồng Thường
sao?”
Hồng Thường: “...... Bẩm nương nương, không phải là như vậy.”
Tô Tiểu Tiểu: “Vậy thì Hồng Thường lúc trước ở đâu?”
Hồng Thường: “Bẩm nương nương, Hồng Thường không biết.”
Tô Tiểu Tiểu liếc vài lần tiểu cung nữ trước mắt, lại liếc vài lần cái mâm
trong tay của nàng.
Tô Tiểu Tiểu: “Ngươi có biết cái gì là Tam Hảo chứ?”
Hồng Thường: “Bẩm nương nương, không biết......”
Tô Tiểu Tiểu ý tứ thâm sâu nói: “Tam Hảo nói đúng là nói lời tốt, làm việc tốt,
có tấm lòng tốt. Hồng Thường, ngươi về sau tiếp tục mâm đi, sẽ có vận
may......”
Hồng Thường không hiểu gì.
Tố Vân cùng Ế Vân cũng chẳng biết gì.
Nhưng là vì giữ gìn hình tượng nương nương nhà mình, Tố Vân rất cao thâm khó
lường nói thêm vào: “Hồng Thường, hoàng hậu nương nương đang giáo huấn ngươi
đạo lý làm người ni.”
Hồng Thường cuống quít hoàn hồn, dập đầu lạy tạ nói: “Tạ ơn nương nương dạy
bảo.”
Tô Tiểu Tiểu thầm thở dài một tiếng.
Trước khi nàng xuyên qua, đã xem một bộ phim truyền hình.
Là phim của Hong Kong.
Tên là [ Cung tâm kế ].
Nàng cũng không có ghét Xa Thi Mạn thế nhưng mà nàng ấy diễn vai Lưu Tam Hảo
không thể nào làm nàng yêu thích được......
Có cung nữ nào mà hằng ngày bưng cái mâm đi dạo loanh quanh trong hoàng cung
chứ?
Có cung nữ nào như vậy mà hạnh phúc đâu? Cái gì ba điều tốt (Tam Hảo)...... Nếu
mà Lưu Tam Hảo xuyên qua đến đây, cam đoan nàng bị chết rất là nhanh......
Trái lại Dương Di diễn vai Diêu Kim Linh(tứ cô nương) lại càng làm cho người ta
yêu thích.
Tuy rằng cũng có hơi chút khuếch đại, nhưng đủ tính chân thật.
“Hồng Thường nha, ngươi có muội muội tên gọi Kim Linh không?”
Tiểu cung nữ lần này không hiểu lấy một chút nào.
Nàng chính là sắc mặt nghiêm trang, cho rằng hoàng hậu nương nương lúc này đang
ám chỉ cái gì đó, nàng đáp: “Bẩm nương nương, Hồng Thường không có muội muội,
nhưng mà Hồng Thường xưa nay kính già yêu trẻ! Hồng Thường nhất định sẽ trân
trọng những thứ tốt đẹp ở trong cung.”
Tố Vân cùng Ế Vân đầu óc mịt mù......
Ngược lại Tô Tiểu Tiểu nở nụ cười.
“Ngươi thật là khả ái.” Ngừng lại, Tô Tiểu Tiểu mới đi vào chủ đề chính, “Nương
nương nhà ngươi sai ngươi đến đây làm gì?”
Hồng Thường sửng sốt, mới nhớ ra là chính mình vẫn chưa đi vào chủ đề chính,
nàng vội vàng trình lên cái mâm trong tay mình, sau đó một tay xốc mảnh vải đỏ
phủ mâm lên, bên trong là một cái nhẫn Hắc Bảo Thạch vô cùng lớn.
Mà chiếc nhẫn này đối với Tô Tiểu Tiểu mà nói rất là quen thuộc.
Chính là chiếc nhẫn nàng đã thấy khi qua cung điện Hoàng quý phi trước đó không
lâu, thế nhưng chiếc nhẫn lại hấp dẫn nàng muốn chết.
Chậc chậc, Hoàng quý phi thế mà lại biết quan sát sắc mặt người.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy mình đã không phải khi mắt sáng ngời như thế, hẳn là phải
tự kiểm điểm kềm chế bớt lại......
Nhưng mà......
Trời sinh nữ nhân không có sức miễn dịch đối với châu báu !
Nhìn xem, Hắc bảo thạch này thật đen bóng nha...... Hơn nữa loại đen này không
phải đen trầm u ám, mà là một loại đen sinh động, thật giống như tròng mắt,
long lanh như có nước ở bên trong.
Tô Tiểu Tiểu thực không có khí khái nuốt nuốt mấy ngụm nước miếng.
Lúc này, Hồng Thường mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương, đây là Hoàng quý phi
nương nương đặc biệt giao cho Hồng Thường đem đến cho ngài, phía sau còn có một
rương vàng cùng một rương châu báu. Nương nương còn nói......”
Dừng một chút, Hồng Thường thay đổi giọng điệu nói.
“Những lời tỷ tỷ nói, muội muội ghi tạc trong lòng. Vàng bạc, châu báu này, coi
như là muội muội tạ lễ.”
Dứt lời, Hồng Thường lại quay trở về khẩu khí của mình, nàng ngượng ngùng cười.
“Còn nhiều việc cần làm. Hồng Thường xin cáo lui trước.”
Tô Tiểu Tiểu phục hồi lại tinh thần, nàng hí mắt cười, “Được rồi, ngươi cáo lui
trước đi.”
Hồng Thường lúc này mới mang mấy người khác rời khỏi Phượng Khôn Cung.
Đợi đến khi trong điện ngoài Tô Tiểu Tiểu chỉ còn Tố Vân Ế Vân, Tô Tiểu Tiểu
mới nhíu nhíu đầu chân mày.
Hoàng quý phi này thế mà lại là người biết phỏng đoán ý người.
Nàng ước ao thứ gì thì liền mang đến tặng nàng thứ ấy.
Hơn nữa......
Tô Tiểu Tiểu nhìn hai rương châu báu cùng vàng cách đó không xa, nàng mím mím
môi, sau đó liền lệnh cho Tố Vân cùng Ế Vân mở ra.
Mở ra quả thật không tồi, rương vừa mở thì toàn bộ trong điện bị chói sáng vì
ánh sắc châu báu huy hoàng, lộng lẫy.
Tô Tiểu Tiểu mắt nhìn liền nhận ngay ra được đây chính là tài vật bị đánh cắp
của mình.
Tố Vân cùng Ế Vân sau đó không lâu cũng nhận ra.
Tố Vân nghi hoặc nói: “Nương nương, Hoàng quý phi nương nương đem tất cả tiền
tài trả về...... Đây là có ý gì?”
Ế Vân vỗ vỗ Tố Vân đầu, “Ngươi ngốc nha. Đương nhiên là bởi vì nương nương nhà
chúng ta muốn như vậy. Hoàng quý phi hiện tại mặt mũi nổi đầy mẩn đỏ, nàng
khẳng định là sợ hãi. Nghe nói là hoàng đế bệ hạ gặp Hoàng quý phi ở dáng vẻ
như vậy liền sợ hãi đến mặt mày trắng mét.”
“Hắc hắc,” Tố Vân sờ sờ cái mũi, quay sang nói với Tô Tiểu Tiểu: “Nương nương,
lần này ngài thực uy phong nha.”
Tô Tiểu Tiểu lại không cao hứng như Tố Vân cùng Ế Vân, ngược lại nàng có chút
lo lắng buồn phiền.
Nàng đã nghĩ rằng Hoàng quý phi chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử cậy tài khinh
người, nay xem ra này Hoàng quý phi cũng không phải giống như trong tưởng tượng
, hơn nữa lại còn vượt quá sự dự kiến của nàng.
Hoàng quý phi là một người thông minh.
Nàng co được dãn được.
Người như vậy, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy rất nguy hiểm.
Nàng thậm chí bắt đầu hối hận, nàng cảm thấy mình không nên đi trêu chọc Hoàng
quý phi.
Cho dù nàng có chọc trời khuấy nước như thế nào lại muốn chọc cái phiền toái
lớn mang trở về kia chứ?
Tô Tiểu Tiểu thực buồn rầu.
Vẻ mặt Tố Vân cùng Ế Vân khó hiểu.
Như thế nào nương nương rõ ràng là người đánh thắng trận, vì lý do gì mà buồn
rầu như vậy?
Tô Tiểu Tiểu thở dài.
Nàng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ ......
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ thật tròn, thật tròn, rất sáng, rất sáng......
Nàng buồn phiền.
“Tố Vân Ế Vân, sắp đến Trung thu rồi.....”
Ế Vân đáp: “Bẩm nương nương, đúng vậy, còn có tám ngày.”