Tô Tiểu Tiểu thực phiền não.
Tô Tiểu Tiểu thực do dự.
Ngay tại thời điểm nàng đang đau đầu suy nghĩ, thì ý
trung nhân công tử bỗng nhiên mở miệng.
“Cô nương vừa mới nói tiền túi của mình bị trộm, vậy
thì làm thế nào hồi phủ?”
Cái này, Tô Tiểu Tiểu trong lòng vui vẻ, nàng hít thở
dài, nói: “Ai, khó được đi ra một lần. Không nghĩ tới lại gặp phải bất hạnh,
bây giờ ta cũng không biết phải làm gì cho đúng.”
Cuối cùng, Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn ý trung nhân
công tử liếc mắt một cái, vừa thật sâu thở dài.
Nói tới đây, chỉ cần người thông minh một chút, đều sẽ
trực tiếp hỏi, có cần hay không mượn ít bạc hoặc là đưa nàng hồi phủ linh tinh
gì đó.
Mà ý trung nhân công tử tựa hồ không muốn lộ ra thân
phận của hắn.
Một khi đã như vậy, hắn khẳng định sẽ không lựa chọn
đưa nàng hồi phủ.
Như vậy …
Quả nhiên, ý trung nhân công tử tự hỏi trầm ngâm một
hồi, cũng rất là ôn hòa nói: “Tiểu Tiểu cô nương, chớ kích động. Ngươi với ta
quen biết một hồi, coi như là duyên phận, ta bảo A Nô đưa cho ngươi chút bạc.”
Tô Tiểu Tiểu vội vàng cảm tạ.
A nô liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu, nói: “Công tử, cô nương
này sẽ không là lừa tiền đi. Ngài phải biết rằng mấy năm nay kỹ thuật lừa tiền
càng ngày càng cao siêu.”
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn A Nô liếc mắt một cái: “Ta
làm sao mà giống như là lừa tiền? Ta thật là bị trộm túi tiền!”
Bạch vừa nhìn A Nô, nhăn mày.
“A nô, câm mồm.” Hắn lại nhìn Tô Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu
cô nương, ta tin ngươi.”
Tô Tiểu Tiểu mân mím môi, nàng nghĩ nghĩ, từ trong vạt
áo sờ soạng một khối khăn tay, sau đó đưa cho ý trung nhân công tử.
Này khăn tay là nàng lúc trước xem Tố Vân cùng Ế Vân
tú này nọ cảm thấy rất đẹp, liền đi theo học làm.
Bất quá, Tô Tiểu Tiểu nàng có vẻ không linh hoạt, tú
cũng không phải đẹp như vậy, so với Tố Vân cùng Ế Vân quả thật cũng không biết
kém bao nhiêu.
Nhưng là đây là đồ vật đầu tiên mà nàng tú đi ra.
Chiếc khăn này màu nền là màu trắng, phía bên trái tú
một đóa hoa đào. Với hy vọng đóa hoa đào của mình sớm ngày mở ra. (vịt:
vụ hoa đào này chắc ai thường xuyên đọc truyện thì đều biết nhỉ? Hoa đào với
đào hoa. Đọc cũng dễ hiểu mà)
Khụ, tuy rằng nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra
đây là đóa hoa đào.
Lúc ấy sau khi nàng tú đi ra, Tố Vân cùng Ế Vân còn
chê cười nàng một trận.
Tố Vân vẻ mặt kinh ngạc.
“Nương nương, trước khi ngài mất trí nhớ, ngài tú cái
gì thì giống cái ấy nha.”