Cố Song Huyền rùng mình, trầm giọng hỏi: “Là ai?”
Người kia
hình như đang lầm bầm: “Ăn tới mười viên Đại hoàn đan, độc tính nhiều
như thế mà cũng không độc chết được ngươi, mạng cứng thật đấy.”
Cố Song Huyền nhíu mày, cười lạnh hỏi: “Tạ Sâm, ngươi cũng chưa chết đấy thôi.”
Người kia không trả lời hắn, chỉ dùng ngón trỏ đặt lên mạch môn của hắn, im
lặng trong chốc lát rồi nói: “Y thuật của lão già đó rất cao, đã bài trừ không ít độc tố từ năm trước. Nhưng ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm,
ta sẽ từ từ tra tấn ngươi đến chết. Cho ngươi nếm thử mùi vị thê ly tử
tán, nước mất nhà tan.”
Cố Song Huyền chấn động, cố kêu to: “Tạ Sâm, ngươi muốn làm gì?”
Người nọ cười khẽ: “Ta muốn nhìn xem vợ chồng các ngươi có thể đồng tâm đồng
lòng đến mức nào, cũng muốn thấy tiểu thái tử bị chính phụ hoàng mình
đẩy lên đoạn đầu đài, càng muốn thấy ngươi giơ tiểu công chúa lên cao,
sau đó ném nó xuống mặt đất, tan xương nát thịt.” Càng nói càng độc địa, người kia bực bội, trong lòng dường như có vô số oán hận không thể tiêu trừ, chỉ có thể tiếp tục sống sót.
Hiện giờ, sống chết của Cố
Song Huyền bị hắn nắm trong tay, hoàng đế ngày trước cao cao tại thượng
chỉ cần hắn búng tay một cái là biến mất. Nhưng như thế thì chưa đủ. Hắn có rất nhiều oán hận muốn phát tiết, có rất nhiều bất bình muốn trả
lại. Hắn muốn Đại Nhạn rửa sạch oan ức nhiều năm của hắn, muốn cho mọi
người thấy hoàng đế là kẻ mặt người dạ thú, nữ tử Hạ gia là kẻ dối trá,
để người đời tự thấy sự ngu xuẩn của chính họ.
Người kia xiết chặt cổ tay Cố Song Huyền, nhìn làn da tái nhợt nổi đầy gân xanh xuất hiện
vết bầm. Tay kia vươn gần tới cổ Cố Song Huyền, càng lúc càng gần, sau
đó bóp chặt. Võ nghệ của hắn cao thâm, chỉ cần thêm một chút sức nữa là
vặn gãy cổ hoàng đế, nhưng hắn không làm vậy. Hắn chỉ bóp chặt khiến sắc mặt đối phương từ trắng sang hồng, sau đó biến thành màu tím. Vì khó
chịu nên lông mày hoàng đế nhíu chặt hơn, thân thể đang hôn mê hơi run
rẩy. Hắn cười nói: “Nhìn đi, cho dù là Chân long thiên tử thì trong tay
ta cũng chỉ là một con sâu, ta cho ngươi sống thì sống, cho ngươi chết
thì phải chết.”
Yết hầu Cố Song Huyền vang lên tiếng ‘khục khục’,
ngón tay gấp lại, thân thể không tự chủ được bị nâng lên, dần trở nên
tối tăm dưới ánh nến. Người kia càng càng cười càng quỷ dị, vào thời
khắc sinh tử cuối cùng đột nhiên buông tay ra: “Bây giờ còn chưa đến
lúc, chuyện vui nhất trong đời ta là để ngươi sống khôn bằng chết, ta
muốn tự mình chứng kiến, cùng đợi ngày đó đến nào…”
Cả người Cố
Song Huyền run rẩy, dường như xương cốt toàn thân đều đau đớn, trong
chốc lát, máu như đập mạnh trong đầu, rồi lòng bàn chân, cuối cùng, cả
người hắn run lên, thân thể nằm im suốt nhiều ngày chợt lăn khỏi mép
giường, phát ra tiếng vang rất lớn.
Thị vệ ở ngoài điện hét to:
“Ai!” Trong nháy mắt, có rất nhiều người vọt vào, chỉ nhìn thấy hoàng đế nằm trên sàn nhà đang chậm rãi mở mắt ra. Trong góc mà mọi người không
chú ý, một vạt áo quen thuộc lướt qua.
“Hoàng thượng đã tỉnh lại!” Còn chưa tới nửa nén hương mà tin tốt đã truyền tới tai Hạ Lệnh Thù,
nàng vội vàng đi từ thiên điện tới. Các thái y đã vây quanh hoàng đế
chật như nêm.
Không biết Tiểu Quái Tử chui từ góc nào ra, mơ mơ
màng màng dụi mắt: “Nương nương, người đi nghỉ trước một lát đi, hoàng
thượng đã có chúng nô tài chăm sóc rồi.”
Hạ Lệnh Thù nhìn dáng vẻ
của hắn, rõ ràng là nhàn tới mức ngủ gật, xoay người lại, đám cung nữ
thái giám thấy nàng giận dữ thì sợ tới mức muốn ngất, run lẩy bẩy.
Triệu vương phi nhỏ giọng nói: “Vừa rồi có người đã tới đây.”
Hạ Lệnh Thù trả lời: “Phòng vệ trong cung quá yếu ớt, đề phòng được quân đội nhưng không phòng được nhân sĩ võ lâm.”
Triệu vương phi tiếp lời: “Nghe nói hoàng thượng có ám vệ ở bên mình, không
biết đã đi đâu rồi?” Vừa dứt lời, có tiếng kêu sợ hãi vang lên. Trên xà
ngang nhỏ xuống từng giọt máu sền sệt, nháy mắt biến thành một vũng nhỏ. Đám thị vệ bắc thang lên xà, ném xuống một thi thể không nguyên vẹn,
còn chẳng giống hình người. Có cung nữ nhát gan sợ quá đã ngất đi, bọn
thái giám thì tìm chỗ nôn mửa.
Lão thái y tới xem, tìm được một lệnh bài trong đám máu thịt lẫn lộn, trên mặt chỉ có một chữ ‘vệ’.
Không lâu sau, các thái y khác men theo mùi máu, tìm xung quanh đại điện được hơn mười thi thể khác tương tự, đều có lệnh bài ghi chữ ‘vệ’.
Tiểu Quái Tử líu lưỡi: “Quá độc ác.”
Hạ Lệnh Thù hỏi hắn: “Ngươi đã từng thấy ám vệ của hoàng thượng chưa?”
Tiểu Quái Tử cười nhạt: “Nô tài làm sao mà gặp được chứ, bọn họ đều là người bí ẩn không dấu vết. Mấy năm trước vô tình nô tài ở ngoài điện nghe
được Hoàng thượng nói chuyện với một người xa lạ, suy đoán một chút là
hiểu ra.”
Cung nữ thái giám đang có mặt đều chỉ muốn ngất đi, bọn
họ không muốn biết thêm chút bí mật nào, nếu không thì dù hoàng đế sống
hay chết, bọn họ đều chết không có chỗ chôn.
Cố Song Huyền lại mở
mắt ra lần nữa, nhìn thấy dung nhan tiều tụy của Hạ Lệnh Thù. Hắn không
khỏi đau lòng, muốn nâng tay lên trấn an nhưng không có chút sức lực
nào, chỉ có thể thều thào gọi: “Lệnh Thù…”
Hạ Lệnh Thù cúi đầu, phục bên tai hắn, nức nở nói: “Ta ở đây.” Nàng nháy mắt mấy cái rồi nói tiếp: “Tỉnh lại là tốt rồi.”
Bọn họ đã trải qua rất nhiều thứ, không cần những lời dài dòng cảm động,
chỉ một câu cũng có thể hiểu rõ nhau. Cố Song Huyền mỉm cười, ngón tay
níu lấy vạt áo nàng, trịnh trọng nói: “Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Hạ Lệnh Thù khó hiểu. Người cần được bảo vệ nhất bây giờ phải là Cố Song Huyền
mới đúng, hắn lại nói hắn phải bảo vệ nàng, dù thế nào thì phần tâm ý
này cũng khiến Hạ Lệnh Thù an tâm.
Hoàng đế tỉnh lại, có người vui mừng, có người lo lắng. Toàn bộ hoàng cung, thậm chí cả hoàng thành đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thán rằng năm mới này quá đáng sợ. Có điều tốt
xấu gì thì cũng bình an trôi qua.
Thân thể Cố Song Huyền bây giờ
không được như xưa, ngay cả thở cũng nặng nề chứ đừng nói tới nói
chuyện. Phần lớn là Hạ Lệnh Thù nói một câu, hoàng đế sẽ nháy mắt tỏ vẻ
đồng ý hoặc phản đối. Nháy mắt một lần là đồng ý, hai lần là phản đối,
ba lần là có đáp án khác.
Hai người nằm sát nhau trên long sàng,
Hạ Lệnh Thù đặt tiểu công chúa vào trong, nàng hôn lên hai má bầu bĩnh
của con gái, cười dịu dàng. Cố Song Huyền chớp mắt, Hạ Lệnh Thù hỏi:
“Chàng muốn hỏi về Thiên Nhi phải không? Nó dỗi ta nên về Đông cung rồi, ta ra lệnh cho nó không có việc gì thì cấm ra vào. Nếu chàng muốn thấy
nó thì ta sẽ sai người đi gọi nó tới là được.”
Cố Song Huyền nháy
mắt ba lần, Hạ Lệnh Thù suy nghĩ một chút: “Vậy ý chàng là Triệu vương
à? Không hiểu sao hắn và Định Đường vương lại đột nhiên đánh nhau một
trận, giờ còn đang phê duyệt tấu chương với các đại thần, vì sợ thân thể chàng chưa khỏe nên ngày mai mới tới.”
Cố Song Huyền sốt ruột
nháy mắt tiếp ba lần, Hạ Lệnh Thù cẩn thận suy đoán: “Quảng Tiệp dư sao? Nàng ta ở dịch đình, ta sẽ bảo người giữ cho nàng ta còn một hơi, dù
sao chúng ta cũng phải tìm ra kẻ đứng sau màn ra độc thủ.”
Cố Song Huyền đã biết người đứng sau là ai, há mồm muốn nói liền thở dốc liên
tục, cuối cùng đành phải từ từ hít thở. Hạ Lệnh Thù nhìn dáng vẻ này của hắn thì cười giảo hoạt: “Rốt cuộc hoàng thượng muốn hỏi việc gì? Chẳng
lẽ là Thái hậu sao? Lão nhân gia vẫn khỏe lắm; nếu là đám phi tần thì
các nàng rất an phận; nếu định hỏi về các đại thần thì vì chàng tỉnh lại sớm nên ngày mai, tất cả mọi dị động sẽ biến mất.”
Cố Song Huyền giận sôi lên, bĩu môi, nhìn môi của nàng.
Hạ Lệnh Thù nói: “Ta vừa mới hôn Linh Nhi, con bé rất thơm. Chàng cũng muốn hôn nó sao?”
Cố Song Huyền thở dài hai cái, tức giận trừng mắt với nàng. Hạ Lệnh Thù ôm bụng cười: “Vậy để Linh Nhi hôn chàng một cái đi.” Nói xong, nàng ôm
tiểu công chúa đang ngủ say áp lên mặt Cố Song Huyền. Một bên là cái
miệng nhỏ nhắn đầy mùi sữa của con gái, bên kia là mùi thơm lạ lùng di
động, đôi môi Hạ Lệnh Thù cũng dán lên mặt hắn, khiến hắn hoàn toàn thỏa mãn.
Tạm thời không ăn được thịt nhưng nhất định phải ăn được đậu phụ, hừ hừ.