Tuyết rơi đầy trên Đông cung, tuyết tản ra theo cơn gió, những bông
tuyết phủ trên cành cây cổ thụ, giống như đứa trẻ làm nũng không chịu về nhà.
Thái tử Cố Khâm Thiên nằm sát vào cành cây rắn chắc, nhìn
theo đám thái giám bình thường vẫn cần cù thành thật nay đã đi vào nội
điện sưởi ấm, không có ai để ý tới Thái tử mà bọn họ tôn kính đang phải
chịu lạnh; các cung nữ lanh lợi đang đua nhau thêu thùa, chờ tới sau năm mới sẽ tặng cho tình lang để thể hiện tâm ý, các nàng cũng không quan
tâm xem thái tử có đang chịu đói hay không; ngay cả đám thị vệ trung
thành nhất cũng đi vòng quanh Đông cung một lần nhưng không ai liếc mắt
tới chỗ Thái tử đang núp. Trong lòng bọn họ, Cố Khâm Thiên chỉ là chủ
nhân tạm thời của Đông Cung mà thôi, ngày mai, nói không chừng là ngày
kia, Đông Cung sẽ đổi chủ.
Lòng người dễ thay đổi!
Cố Khâm Thiên sụt sịt mũi, chà xát đôi bàn tay, suy nghĩ xem có nên đổi
một cành cây yếu ớt hơn, dễ bại lộ hơn để mọi người phát hiện ra rằng:
thái tử điện hạ đang ở trên tàng cây chịu đói, chịu lạnh, chịu khổ, các
ngươi còn không nhanh chạy tới dỗ cậu hồi cung để hầu hạ! Cái gì? Các
ngươi còn không phát hiện ra cậu sao? Không phải cậu luôn ở trên đỉnh
đầu các người sao! Vẫn không nhìn thấy à? Hừ, vậy thì cậu sẽ ngồi ở chỗ
dễ thấy một chút.
Cậu di động như ốc sên, cứ nhúc nhích một cái
lại chú ý xem có ai đang nhìn về phía mình không. Mẫu hậu bắt cậu úp mặt vào tường sám hối, nếu ngay cả đám người hầu tri kỉ của cậu cũng không
quan tâm tới cậu thì sau này sẽ có ai để ý cậu đây? Có ai sẽ yêu thương
cậu đây?
Hừ, cậu thật sự không thèm để ý tới sự yêu thương của mẫu hậu, dù sao thì mẹ đã có tiểu công chúa nên sẽ không cần tiểu thái tử
nữa.
Mẹ ruột của cậu, trọng nữ khinh nam!
“Hôm nay Hoàng hậu nương nương ban cho Đại hoàng tử một bộ ‘Sử ký Đại Nhạn’ từ thời tiên
hoàng, thưởng cho Nhị hoàng tử cây thương Bá Vương mà tiên hoàng từng
dùng, còn ban thưởng cho Đại công chúa đồ trang sức vàng ngọc và ba bộ
cung trang đẹp đẽ. Triệu vương kiểm tra võ công của hai vị hoàng tử,
nhận xét đều là nhân trung chi long. Hiện giờ Triệu vương đang thương
nghị với các đại thần để cho hai vị hoàng tử tham gia việc triều chính!
Hoàng tử Đại Nhạn, mười tuổi đã hiểu chuyện, mười lăm có thể vào triều
nghe tấu, đợi tới khi trưởng thành…”
“Ngươi nói bậy!” Cố Khâm
Thiên ở dưới tán cây rống to lên, nắm tay nhỏ xiết chặt nổi đầy gân
xanh: “Bản thái tử mới là hoàng tử quan trọng nhất trong lòng mẫu hậu,
những người khác làm sao so với ta được! Triệu vương là kẻ giảo hoạt
nhất, trắng có thể nói thành đen, đen có thể nói thành tro, quỷ mới tin
ông ta hồ ngôn loạn ngữ! Hoàng tử trưởng thành sẽ phải rời cung đến đất
phong, trừ ta ra, tất cả các hoàng huynh đều phải rời khỏi Hoàng thành!”
Tiểu Quái Tử làm như bây giờ mới phát hiện thấy Cố Khâm Thiên, ngửa đầu lên
nhìn một lúc lâu, sau chút kinh ngạc ngắn ngủi mới cười nói: “Đại Nhạn
sẽ không để một con khỉ làm hoàng đế đâu.”
Cố Khâm Thiên lửa giận công tâm, cả người nghiêng về phía trước: “Bản thái tử không phải khỉ, ta là rồng.”
Tiểu Quái Tử cười ha ha: “Rồng bay ở trên trời, còn ngơ ngẩn trên tàng cây là sâu.”
Cố Khâm Thiên giơ chân, run rẩy chỉ vào đối phương: “Ngươi, ngươi, ta muốn sai người vả miệng ngươi, đánh mông ngươi, bẻ chân ngươi…” Còn chưa nói xong, chân bị trượt, cả người rơi từ trên cao xuống.
Cổ thụ trong Đại Nhạn mọc từ thời khai quốc, qua mấy trăm năm, cành lá rậm rạp che
cả trời. Cố Khâm Thiên bị ngã như thế, chỉ cảm thấy mắt mờ đi, tuyết
càng trắng hơn, đêm càng đen hơn, trong chốc lát, trái tim như nhảy ra
khỏi lồng ngực, dường như tiếng động cắt qua màn đêm yên tĩnh, cũng xé
rách lớp da mặt dối trá ở Đông Cung.
Cố Khâm Thiên tưởng là mình
sẽ được mọi người bên dưới đỡ được, nếu Thái tử bị ngã chết, đầu của
toàn bộ người ở Đông Cung đều sẽ chuyển nhà. Đáng tiếc, cậu rơi từ trên
cao xuống thì chỉ có gió lạnh đón đợi. Trên đất có đá vụn, có lá khô,
còn có vô số rễ cây chồng chất, cậu đau đến mức nghiến răng không nhả ra nổi một chữ.
Đình viện trống trải, cây im lặng, gió dừng thổi,
hai ba người hầu đứng ở cửa sổ và lan can nhìn động tĩnh bên này đều rụt người về, dường như sự an nguy của thái tử đã không thể làm bọn họ nôn
nóng hay thương tiếc gì nữa.
Cố Khâm Thiên không rõ, vì sao nửa
ngày trước, mọi người ở Đông Cung còn cung phụng cậu như trân bảo; nửa
ngày sau, cậu đã thành cỏ khô dưới chân, không ai hỏi hân ân cần.
Tiểu Quái Tử chắp hai tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống, cười nhạt hỏi:
“Người ở trên tàng cây để gió thổi tuyết rơi, có ai lo lắng không?”
Cố Khâm Thiên mím môi.
Tiểu Quái Tử lại hỏi: “Nửa đêm người một mình không ngủ không nghỉ, có ai tới hỏi thăm vì sao không?”
Cố Khâm Thiên cụp mắt xuống, mỗi giọt nước mắt rơi trên vạt áo là một mảnh trái tim.
Tiểu Quái Tử lùi ra sau hai bước. Giày của hắn dính bùn, bị tuyết tan biến
thành màu tương, vừa nhìn đã biết là chạy khắp nửa cung đình. Nhưng thân thể hắn cao ngất, ngữ điệu nhẹ nhàng, nụ cười đầy châm chọc, hắn nói:
“Thái tử, người phải hiểu được lòng người khó dò. Toàn bộ cung đình này, không thể dựa vào ai, không thể tin tưởng ai, không ai đáng để mình
dùng mạng đi đổi.”
Hắn nhìn tường viện tiêu điều ở Đông Cung, cách đó không xa, đám người hầu đều né tránh ánh mắt hắn, dường như đang
trốn tránh trách nhiệm của mình. Không ai biết tiểu thái giám bên cạnh
hoàng hậu đã trở thành người nam tử hán thật sự, có tinh thần kiên
cường.
Hắn nói: “Nếu thật sự muốn trở thành một con rồng, đầu tiên người phải học được cách bay lượn một mình.”
Một con sâu chỉ biết ngồi xổm trên đất khóc lóc, sớm hay muộn cũng bị người ta dẫm thành bùn lầy.