Hoàng Hậu, Trẫm Sai Rồi

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Bắt đầu ngọn nguồn




Nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Nạp Lan Kỳ, thật là quá tuyệt, ẩn nhẫn một năm cuối cùng cũng được phát tiết.

“Tiểu thư, vừa nãy ngươi làm ta sợ muốn chết.”

Ninh Bảo Nhi mang theo Thược Dược trở về, xóa sạch vết bẩn trên mặt, búi tóc lên cho giống công tử, nghênh ngang đi trên đường lớn, tâm tình thật tốt. Bởi vì vừa dùng nhiều khí lực nên giờ có chút đói. Vì vậy Ninh Bảo Nhi lấy ra bốn văn tiền, mua bốn cái bánh bao thịt, cùng Thược Dược vừa đi vừa ăn.

“Nhìn bộ dạng ngươi thật chẳng có tiền đồ, có tiểu thư nhà ngươi ở đây, sợ cái gì, không đánh thì thôi đi, đã đánh rồi là phải đánh cho mệt, thế mới không uổng công, ngươi thật là nhát gan.”

Thược Dược nhất thời cảm thấy ủy khuất, từ lúc tiểu thư bị bệnh nặng tới nay cả người đột nhiên thay đổi, bình thường luôn mồm giáo huấn bọn họ phải hiền lương thục đức, nhưng từ sau khi khỏi bệnh mỗi ngày lại lệnh cho bọn họ luyện tập võ nghệ, nói là để cường thân kiện thể ( thân thể cường tráng), thực tế là huấn luyện bọn họ đánh nhau a.

Thược dược trong lòng thầm nghĩ, hoàn toàn không biết nếu như trói gà không chặt, ở ngoài đời sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Ninh Bảo Nhi không để ý hình tượng đi lên phía trước, phồng má trợn mắt ăn bánh bao, thấy Thược Dược bên cạnh đuối lý ngoan ngoãn vâng lời liền đô đô cái miệng nhỏ.

Cảm giác được có vô số ánh mắt quái dị nhìn mình cùng Thược Dược, nàng hận không thể trực tiếp đem luôn bánh bao thịt nhét vào bụng, như vậy cũng không gây chú ý cho người ta nữa.

Đem túi bánh bao siết chặt trong tay, lại lấy tay còn lại quệt miệng một cái lau dầu mỡ, nghi ngờ hỏi Thược Dược.

“Vì sao vậy, vừa đi vừa ăn không tốt sao?”

Thược Dược gương mặt chợt đỏ bừng, cuối cùng nói ra nguyên nhân, ”Không được, tiểu thư, đi đường mà ăn rất là xấu hổ a, ngài không phải lúc trước luôn dạy ta phải hiền lương thục đức sao?”

Ninh Bảo Nhi sửng sốt, nhắc tới một câu ‘hiền lương thục đức’ làm nàng tràn ngập cô đơn nghĩ về kiếp trước, không vì cái gì khác mà là vì một câu này, ‘hiền lương thục đức’ cuối cùng rơi vào kết cục như vậy. Lại nhớ tới tên khốn Nạp Lan Kỳ kia, đôi mắt cô đơn quét sạch, đổi lấy là một ánh sáng lạnh, một ngụm đem bánh bao nhét đầy miệng, con mẹ nó, hiền lương thục đức là cái gì, có ăn được không, kiếp này nàng quyết định làm quỷ Dạ Xoa.

“Cứ thoải mái mà ăn, ai dám nhìn, ta móc mắt hắn.” Nói xong còn thô bỉ vươn hai ngón tay rồi cong xuống.

Thược Dược vốn nhát gan, nhìn Ninh Bảo Nhi như nữ nhân đanh đá liền sợ, co rụt về phía sau, vội vàng đem bánh bao ăn thật nhiều.

Trở lại phủ thừa tướng, nhìn cửa chính trang nghiêm, Ninh Bảo Nhi liền cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, mặc dù nàng sống lại đã một năm, nhưng nội tâm thi thoảng vẫn sẽ bị kiếp trước làm cho càng thêm phức tạp.

Nghênh ngang từ cửa chính đi vào, Ninh Bảo Nhi cảm khái nói, “Cảm giác về nhà thật là tốt.”

Nửa ngày mà đằng sau không có người trả lời, duỗi người một cái quay lại đằng sau, nhìn lại, đã thấy sắc mặt Thược Dược khẩn trương, ánh mắt dò xét chung quanh.

“Ngươi làm sao thế hả?”

Thược Dược nắm chặt ống tay áo Ninh Bảo Nhi, “Tiểu… tiểu thư, ngươi không cảm thấy không khí rất cổ quái sao?”

Ninh Bảo Nhi quay đầu về trước, nhìn thoáng qua trong viện, ngói lớn tường cao, trời xanh mây trắng, còn có mấy hạ nhân cúi đầu làm việc, nơi nào cổ quái a.

Đưa tay vỗ Thược Dược một cái, “Nơi nào có cổ quái, ngươi đang tưởng tượng đi, mau về nhanh thay quần áo này, nếu để mẫu thân nhìn thấy, lại quở trách ta.”

“Tiểu thư, ngươi không cảm thấy hôm nay chúng ta trở về quá thuận lợi sao?”

Nghe nha đầu này nói thế, Ninh Bảo Nhi phát hiện có chỗ không đúng, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, để Thược Dược đứng sau mình, “Cẩn thận có sát khí.”

Thược Dược kéo cánh tay Bảo Nhi, “Tiểu thư, chúng ta đi trước đã.”

Ninh Bảo Nhi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai người vừa mới quay đầu rời khỏi liền nghe một tiếng gọi.

“Đi đâu a?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.