Hoàng Hậu, Trẫm Sai Rồi

Chương 4: Q.1 - Chương 4: Chương 2.1




Ninh Bảo Nhi cùng Thược Dược quay đầu liếc nhìn lẫn nhau, sau đó mới chậm rì rì ngó sang chỗ khác.

Thừa tướng phu nhân ưu nhã đứng ở ngay giữa cửa chính, đi theo sau còn hai vị di nương, bốn nha đầu tuổi trẻ xinh đẹp cùng mấy gã sai vặt nhìn chằm chằm bọn họ.

Ninh Bảo Nhi cười ngọt ngào, làm bộ lấy lòng, “Mẫu thân ~”

Không biết vì sao, từ một năm trước khi nàng khỏi bệnh, bộ dáng thục nữ kia liền biến mất, rõ ràng là một tiểu thư khuê các, hiện nay lại thành một người đanh đá, mỗi ngày không nghe lời phụ mẫu, không để ý con mắt người đời, người duy nhất không quản nàng chính là ca ca.

Thừa tướng phu nhân hừ lạnh một tiếng, “Ngươi còn biết ta là mẹ người, đã thành cái bộ dạng này, Thược Dược, ngươi hầu hạ tiểu thư như thế sao, Trương ma ma vả miệng cho ta.”

Thược Dược gan nhỏ, nhìn sắc mặt phu nhân nghiêm túc, hơn nữa Trương ma ma dáng dấp như muốn ăn thịt người, nhất thời sợ hãi, nước mắt bùm bùm rơi xuống, quỳ lạy.

“Phu nhân, nô tỳ đã sai, xin phu nhân tha cho nô tỳ.”

Ninh Bảo Nhi biết mẫu thâm hôm nay chính là muốn dọa mình, tiết mục như thế này đã diễn không biết bao nhiêu lần mà cái nha đầu ngốc Thược Dược này lần nào cũng tin là thật.

Quật cường đi tới bên cạnh thừa tướng phu nhân, đưa tay kéo cánh tay bà, hô với vú Trương đằng kia, “Vú Trương đừng đánh.”

Trương ma ma vừa mới chạy tới bên cạnh Thược Dược, nghe tiểu thư nhà mình nói thế, giương mắt nhìn phu nhân, chỉ thấy phu nhân âm thầm cho một ánh mắt, ý chỉ nàng không cần động thủ.

“Ai nha, mẹ, ta nhận sai là được chứ gì? Ta hôm nay ra ngoài là có nguyên do, ta đã nói trước với…à…ca ca ra cửa hàng gần đây xem ít trang sức, không tin người hãy hỏi ca ca a.”

Ninh phu nhân bất vi sở động (không có động tĩnh), cũng không thèm nhìn Ninh Bảo Nhi một cái, tựa hồ không có nghe thấy nàng lấy lí do thoái thác.

Ninh Bảo Nhi lo lắng Thược Dược sẽ bị vú Trương đánh ba cái liên tiếp, gương mặt kia không phải sẽ trở thành đầu heo nhận không ra sao? Vì vậy dùng sức lắc lắc cánh tay mẹ, “Ai nha mẹ à…”

Không chịu nổi Ninh Bảo Nhi nhõng nhẽo, Ninh phu nhân đưa tay điểm điểm cái trán của nàng, “Ngươi thật bận rộn a, rõ ràng là một mình đi ra ngoài, lại hối lộ ca ca ngươi làm nó giúp ngươi nói chuyện.”

Ninh Bảo Nhi cười hắc hắc, “Mẹ, nữ nhi biết sai rồi, sau này sẽ không lén đi ra ngoài nữa.”

Ninh phu nhân trừng mắt nhìn Ninh Bảo Nhi, giương mắt nhìn Thược Dược, “Nếu lần sau tiểu thư nhà ngươi vô cớ đi ra ngoài, ngươi cũng không cần về đây nữa, trực tiếp thu thập đồ đạc, chúng ta không giữ lại một nô tài (bánh bèo :v) vô dụng.”

Thược Dược nước mắt nước mũi ròng ròng, nàng nhớ thật sâu câu này, về sau nàng có chết cũng sẽ không để tiểu thư trộm chạy ra ngoài nữa.”

Ninh phu nhân nhìn Ninh Bảo Nhi đang lấy lòng mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài, “Ngươi nha, lớn như thế rồi cũng không khiến mẹ bớt lo.”

Ninh Bảo Nhi cười ha ha, “Có mẹ, nữ nhi vĩnh viễn không muốn lớn lên.”

Ninh phu nhân cưng chiều nhìn nữ nhi như hoa như ngọc mình nuôi nấng, nhớ tới năm sau thái tử tuyển phi, vừa vặn nữ nhi cập kê, vốn bà cũng chẳng hi vọng cùng hoàng gia có liên quan, thế nhưng thánh chỉ đã hạ, tất cả quan tam phẩm trở lên đều phải đưa nữ nhi vào cung ứng tuyển, nữ nhi bà tính tình bướng bỉnh, sao có thể để nàng vào nơi ăn tươi nuốt sống người như thế, nghĩ đến đây bà liền thấy đau lòng.

Nhìn ra được mẹ mình trầm tư, Ninh Bảo Nhi thử thăm dò, “Mẹ, người sao thế?”

Ninh phu nhân vỗ nhẹ tay Ninh Bảo Nhi, “Không có gì , mẹ tính toán mua thêm mấy nha hoàn cho ngươi, tiểu thư khuê phòng phải có bốn nha đầu, ngươi lại chỉ có mỗi Thược Dược, người mới đã được đưa tới chính viện, hôm nay ngươi lấy ra vài nha đầu hầu hạ, ngươi không còn nhỏ nữa, năm nay đã mười hai, năm sau phải làm lễ cập kê lập gia đình, nên bồi dưỡng bản thân một chút.”

Tuyển nha hoàn? Nghe Ninh phu nhân nói vậy, Ninh Bảo Nhi tính toán thời gian cũng đúng, lúc này chính là lúc các nàng xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.