Thái tử trên triều
đình có biểu hiện xuất sắc, ngay cả hoàng hậu ở hậu cung cũng biết. Nạp
Lan Kỳ đi tới hậu cung, liền bước vào Thu Các cung thỉnh an.
“Thái tử điện hạ ngồi đi.”
Hoàng hậu một thân hoàng bào, khí chất hoa lệ, cho dù mặc trang phục quý
phái, uy nghiêm nhưng nhìn nàng thật như chỉ mới hai mấy tuổi, cho dù ai gặp nàng cũng không nghĩ nàng đã là nữ nhân hơn ba mươi.
“Mẫu hậu.”
Mẫn hoàng hậu ngẩng đầu nhìn nhi tử trưởng thành của mình, hôm nay nghe
người hầu kể lại thái tử trên triều thể hiện sự cơ trí tài giỏi, khiến
nàng là mẫu thân hắn được ưỡn ngực kiêu ngạo, đợi hoàng thượng trở về
phải khoe khoang một phen, nhi tử ưu tú như vậy là do nàng sinh ra a.
“Kỳ Nhi tới đây ngồi đi.”
Nạp Lan Kỳ ngồi ở bên phải Mẫn hoàng hậu, nhìn thoáng qua vòng ngọc màu đỏ
trên tay mẫu hậu, mặt trên vòng còn điêu khắc một chút hoa văn nhỏ.
“Mẫu hậu có vòng tay thật tinh xảo.”
Mẫn hoàng hậu mím môi cười, “Đúng a, huyết ngọc này là Tác-ta (tên một nước thì phải, ta chưa đọc tr nên chịu =.=) tiến cung hiến tặng, đặc biệt nhất là nó có thể thay đổi màu sắc theo
tâm tình con người (ngày nay thiếu gì vòng này :v), rất có linh tính, ta vừa nhìn đã thích, phụ hoàng ngươi biết được liền đưa nó cho ta.”
“Thì ra có thể biến hóa theo tâm tình, thật đặc biệt, mẫu hậu chỉ có một chiếc sao?”
(bố này lại muốn hốt một cái tặng bà chảnh kia =.=)
Mẫn hoàng hậu lắc đầu, “Không, có hai chiếc, cái kia ta đã cất đi. Đồ hiếm
thấy như vậy, Tác-ta trăm năm mới có một đôi, trước tiên đeo một cái đã, ngày nào đó chẳng may mẫu hậu làm hỏng chiếc này thì còn chiếc nữa để
đeo.”
Mẫn hoàng hậu hết sức vui vẻ vì có một đôi vòng tay như thế nên thỉnh thoảng lại lấy vòng tay ra lau. (đánh nhầm thành ‘còng tay’ mấy lần =.=)
Nạp Lan Kỳ cẩn thận nghe, nhìn mẫu hậu đeo vòng tay, trong lòng hắn cũng
rất muốn hoàng hậu của mình có một chiếc, hắn có thể biết tâm tình của
nàng như thế nào, ánh mắt dán vào vòng tay kia, mãi cho đến khi Mẫn
hoàng hậu đặt vòng trên tay lau lau.
Ánh mắt Nạp Lan Kỳ xoay
chuyển không ngừng, nếu như hắn mở miệng nói muốn chiếc vòng từ chỗ mẫu
hậu sẽ rất khó khắn, nhìn vẻ mặt mẫu hậu cao hứng, một lát sau mới nói,
“Mẫu hậu, hay chúng ta chơi cờ đi, lâu lắm rồi nhi thần không chơi cùng
mẫu hậu.”
Mẫn hoàng hậu rất yêu thích đánh cờ tướng, nàng cũng
giỏi nhất trò chơi này, thường hay lôi kéo người khác chơi cùng mình, mà người hầu chơi thì lại lấy lòng, chỉ có hoàng thượng cùng nhi tử là có
thể chứng minh được thực lực của nàng.
Nghe Nạp Lan Kỳ nói thế,
ánh mắt Mẫn hoàng hậu sáng lên, “Tốt, người đâu, mang bàn cờ lên.” Trong đôi mắt Mẫn hoàng hậu mang theo sự nhấp nhổm, rất sợ Nạp Lan Kỳ đổi ý
không chơi với nàng nữa.
Bàn cờ được mang lên, Nạp Lan Kỳ nhìn chằm chằm vòng tay của Mẫn hoàng hậu.
“Mẫu hậu, hay là chúng ta chơi trò thắng là có tiền đi, nếu chơi không thì
chẳng có gì ý nghĩa. Ta thích nhất là ngọc bội trên eo, nếu ta thua liền đưa ngài.’
Mẫn hoàng hậu sảng khoái đáp, “Được.”
“Vậy người định cược cái gì, nhất định phải là thứ mình yêu mến, nếu không ta chính là người chịu thiệt a.”
Mẫn hoàng hậu phân phó, “Xuân Hạ, mang ngọc san hô ta yêu thích nhất đến đây.”
Nạp Lan Kỳ đỡ trán, ngọc san hồ mà mẫu hậu cũng nghĩ ra được. Nạp Lan Kỳ
cười cười, “Mẫu hậu, cái đó có hơi lớn, nếu ta thắng thì cũng không có
cách mang về (xie: điêu, gọi mấy người hầu bê về là đc =.=) đổi cái khác đi, hay là đổi vòng ngọc trên tay người.”
Nhìn vòng tay một chút, Mẫn hoàng hậu thật sự có chút không muốn nhưng đây
là nhi tử của nàng a, vì vậy sảng khoái tháo ra đặt vào hộp gấm.
Bắt đầu chơi Nạp Lan Kỳ liền thua, Mẫn hoàng hậu lộ ra chút đắc ý. Sau đó hai ván, chính nàng lại liên tục bại.
Nạp Lan Kỳ không ngờ rằng có thể thắng nhanh như vậy, chỉ sợ mẫu hậu phiền muộn tìm hắn tính sổ.
Tổng cộng chơi mười ván, sắc trời đã qua đên, Nạp Lan Kỳ cuối cùng cũng toàn thắng, đem ngọc bội buộc lại vào eo, cầm hộp gấm đứng lên.
“Mẫu
hậu, nhi thần lấy vòng a, hôm nào chúng ta chơi tiếp.” Ha ha, cái này
thì không quyết định phải chơi vào lúc nào, mẫu hậu còn một cái vòng nữa nha.
Mẫn hoàng hậu tội nghiệp nhìn Nạp Lan Kỳ mang theo vòng tay biến mất, để nàng thương tâm ở lại khóc thầm.
Vừa ra đến của cung, Nạp Lan Kỳ cười hì hì đưa vòng tay đến gần đèn lồng
nhìn ngắm, phải đưa cái này cho hoàng hậu của hắn mới được.