Hoàng Hậu, Trẫm Sai Rồi

Chương 16: Q.1 - Chương 16: Hiến vật quý




"Vô sỉ, đáng chết."

"Xin điện hạ bớt giận."

"Bớt giận, bớt giận, phải làm thế nào ta mới bớt giận, ngươi không thấy sao, phụ hoàng khen hắn, nói đi nói lại, rốt cục là ta đã xem thường hắn.”

Trong phủ đệ của Nạp Lan Thanh, phụ tá sau khi nghe Nạp Lan Thanh kể lại, trong lòng thầm khen vị thái tử này đa mưu túc trí.

——

Nạp Lan Kỳ cầm vòng tay lừa được từ chỗ Mẫn hoàng hậu tỉ mỉ gói kỹ, sau đó sai người gọi Lâm Dương Thần tới.

Kỳ thực Lâm Dương Thần gần đây không muốn gặp thái tử, không biết vì sao hắn luôn cảm thấy thái tử đang tính toán hắn. (Tà: chuẩn r ca à)

Đi vào đại sảnh, nhìn thái tử ngồi ở bên trong, Lâm Dương Thần đứng ở cửa đi qua đi lại, không biết là có nên đi vào hay không, không đi vào chính là chống lại mệnh lệnh của thái tử, nhưng nếu đi vào rồi không chừng lại bị thái tử tính kế.

Nạp Lan Kỳ cất xong vòng tay, nâng ly trà lên, giương mắt đã nhìn thấy Lâm Dương Thần lén lén lút lút đứng ở cửa.

"Còn không đi vào.”

Lâm Dương Thần sửng sốt, gãi gãi đầu, đi vào.

"Thái tử điện hạ.”

Nạp Lan Kỳ nhìn vẻ mặt Lâm Dương Thần không tình nguyện thì cũng chẳng thèm để ý, thẳng thắn mở miệng nói, “Đưa ta đến Ninh phủ.”

"A, thái tử còn muốn đi sao?”

"Nói nhảm, nhanh đi.”

Vẻ mặt Lâm Dương Thần khổ sở, “Dạ.”

——

"Tiểu thư, biểu thiếu gia tới."

Sau khi bị cấm đi ra khỏi cửa Ninh Bảo Nhi liền thành thật ở nhà, luyện viết chữ, học quy củ.

"Biểu ca tới sao, mau mời hắn vào.”

Mấy ngày nay buồn chán, cuối cùng cũng được ra ngoài.

Lâm Dương Thần rất thích biểu muội này, dù là đang làm nhiệm vụ nhưng được tới chơi với nàng cũng không tệ, an ủi bản thân một chút, vẻ mặt Lâm Dương Thần đang khẩn trương rối rắm cũng sáng sủa hơn được một chút.

Lâm Dương Thần cùng Nạp Lan Kỳ vừa bước vào Bảo Các viện, đã được đón tiếp nồng nhiệt.

"Uông uông uông. . . .”

Lúc này Hi Nhi đang bị một sợi dây thắt ở trên cây to, vừa thấy hai người xa lạ là Lâm Dương Thần cũng Nạp Lan Kỳ liền mạnh mẽ gào thét. (Tà: đáng yêu =.=)

"Chó Hi Nhi, không cần sủa, ngươi không nhận ra Lâm ca ca sao?”

Một câu chó Hi Nhi, một câu Lâm ca ca khiến cho khóe miệng hai nam nhân vừa mới bước vào viện giật giật, Lâm Dương Thần lập tức nhìn Nạp Lan Kỳ, dáng vẻ không nói nên lời, hắn đã sớm nói với thái tử là không nên tới, như thế đã không mất mặt với con chó kia.

Nạp Lan Kỳ sờ sờ mũi, Hi Nhi a, chó Hi Nhi a, nếu như tương lai bọn họ thành thân, hoàng hậu cũng thân mật gọi tục danh của hắn như vậy thì hắn nên đồng ý hay không đồng ý a.

Ninh Bảo Nhi hưng phấn đi tới trước mặt Lâm Dương Thần, cầm lấy tay áo Lâm Dương Thần, "Biểu ca, mang ta ra ngoài chơi một chút đi, ta nghẹn sắp điên rồi.”

Lâm Dương Thần lắc đầu, "Không được, lúc ta vào đây cô đã dặn là không được đưa ngươi ra ngoài.”

Rõ ràng là bị từ chối, Ninh Bảo Nhi bực tức đẩy tay áo Lâm Dương Thần ra, ghét bỏ thét lên, "Vậy ngươi tới làm gì, ngươi đã bị cách chức, sao không đi tìm việc đang hoàng mà làm.”

Lâm Dương Thần ngây ngốc, đây là biểu muội đáng yêu ôn nhu hiền thục của hắn sao? (vâng, chính là bà í =.=)

Cảm giác được vai bản thân bị chụp, quay đầu lại đã nhìn thấy Nạp Lan Kỳ nháy mắt với hắn, Lâm dương Thần hiểu ý, "Không có, ta đến đây chính là để thăm cô, cô nói ngươi đang đợi ta ở sau viện, cho nên liền tiện đường đến đây, ta sốt ruột quá nên quên mất còn có việc muốn nói cùng cô, ta đi nói với cô đây, một lúc sẽ trở về, Thược Dược, cô vừa mới gọi ngươi đến đó.” Đảo mắt nhìn nhìn, Lâm Dương Thần liền dẫn Thược Dược đi, biến mất tại Bảo Các viện.

Cả viện chỉ còn lại Nạp Lan Kỳ cùng Ninh Bảo Nhi, Ninh Bảo Nhi ngồi trên ghế ở trong viện, lật xem quyển sách trên tay, coi Nạp Lan Kỳ như không khí.

Nạp Lan Kỳ lấy vật kia từ trong túi quần ra, đặt trên chiếc bàn trước mặt Ninh Bảo Nhi.

"Ninh cô nương, đây là vòng tay mà tại hạ mới có được, lần trước bởi vì đã làm hỏng chuyện mua trâm của cô nương, tại hạ xin nhận lỗi, mong cô nương nhận lấy.”

Đem vòng tay để ở trước mắt Ninh Bảo Nhi, khóe mắt Ninh Bảo Nhi động đậy, nhìn một chút, quả nhiên là đồ thượng thừa, ánh sáng trong suốt, vừa nhìn liền là biết vật bất phàm, thế nhưng cũng đúng, đường đường thái tử gia, mang ra cái gì thì cái đó đương nhiên là đồ tốt.

"Khụ, Âu Dương công tử quá khách khí, cây trâm kia có mua hay không là chuyện của ta, không có quan hệ với ngươi, (phũ), vật này quá mức trân quý, ta không thể nhận.”

Nạp Lan Kỳ rất sợ hãi Ninh Bảo Nhi không tiếp nhận, vì vậy vội vàng giải thích, "Cô nương hãy nhận đi, bằng không tại hạ sẽ thực sự áy náy, vòng tay này cũng không phải trân quý, thế nhưng có một diệu dụng (công dụng diệu kỳ), chính là nó sẽ biến đổi màu sắc theo tâm trạng của ngươi, nếu như người mang nó đang vui vẻ thì nó sẽ trở nên trong suốt, nếu như không vui thì nó sẽ biến thành màu trầm."

Nghe Nạp Lan Kỳ nói như thế, Ninh Bảo Nhi ngược lại rất là hứng thú, kiếp trước nàng làm hoàng hậu cũng không thiếu đồ tốt, nhưng chiếc vòng tay này là lần đầu tiên nhìn thấy.

Ninh Bảo Nhi thận trọng đeo vòng tay vào, trong lòng đột nhiên nhớ lại chuyện kiếp trước, quả nhiên chỉ chốc lát, vòng tay đã biến sắc, đúng như Nạp Lan Kỳ nói, tâm tình không tốt thì ánh sáng liền trở nên ảm đạm, sau đó Ninh Bảo Nhi lại nhớ đến ngày ra sức đánh Nạp Lan Kỳ, vòng tay lại biến hóa, toàn bộ nó đều trở nên trong suốt.

Thật là bảo bối, nếu như Nạp Lan Kỳ đem đến cho nàng thì tội gì nàng không nhận.

"Cảm ơn ngươi, ta rất thích.”

Trong lòng Nạp Lan Kỳ cực kỳ vui vẻ, hắn biết một bảo vật như thế nhất định sẽ khiến cho hoàng hậu yêu thích, chỉ là hình như hoàng hậu vừa nghĩ đến cái gì đó làm cho vòng tay xám xịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.