Nạp Lan Kỳ cùng Ninh Bảo Nhi trở về trước, trước tiên Nạp Lan Kỳ bắt Lâm Dương Thần qua một bên tra hỏi.
"Gia, ngài muốn làm gì?” (Tà: làm gì là làm gì?// =.=)
"Ninh Bảo Tuấn bị bệnh gì, nghiêm trọng sao?”
Lâm Dương Thần trừng mắt nhìn, Tuấn ca sinh bệnh sao, hắn thế nào lại không biết.
Lắc đầu, "Không biết.”
Nạp Lan Kỳ thật muốn một chưởng vỗ chết hắn, cái gì cũng không biết.
——
Ngày kế, Ninh Bảo Nhi phân phó Thược Dược thu thập hành lý chuẩn bị về.
Có tiếng gõ cửa, Thược Dược thả bọc đồ trong tay xuống, mở cửa đã nhìn thấy tiểu sa di.
"Nữ thí chủ, trụ trì truyền lời nhắn, ba ngày sau tự mình tới cửa.”
"Tiểu thư, ngươi mau tới.”
Ninh Bảo Nhi ngồi trong nhà vừa nghe, lập tức tới của nhìn tiểu sa di.
"Cái gì, ba ngày sau?”
"Dạ, trụ trì nói ba ngày sau tự mình đi.”
Ninh Bảo Nhi cắn cắn môi, mất thời gian.
Phất phất tay, mặc kệ thế nào, hôm nay nàng nhất định phải đi.
Ngồi vào xe ngựa, bước nhanh chạy trở về, hôm nay nàng có chuyện trọng yếu muốn làm, không được làm lỡ.
——
Nạp Lan Kỳ thu thập hành lí xong, một mình đi đến sương phòng Ninh Bảo Nhi, đứng trước của phòng khép chặt, đưa tay vuốt vuốt chỉnh lại trang phục, vươn tay gõ lên của vài cái.
"Bảo Nhi, ngươi tỉnh chưa?”
"Thùng thùng... .”
"Bảo Nhi... , Bảo Nhi ngươi tỉnh chưa?”
Một tiểu sa di đang quét rác ở sân, nghi hoặc nhìn Nạp Lan Kỳ, nói: “Vị thí chủ này, nữ thí chủ ở trong đã rời đi sáng sớm hôm nay.”
Nạp Lan Kỳ nhíu mày, "Cái gì?”
Ninh Bảo Nhi cùng Thược Dược ngồi trong xe ngựa, Ninh Bảo Nhi nhấc mành xe ngựa lên, nhìn đường về nhà.
Xe ngựa một đường vào thành, Ninh Bảo Nhi liền bắt đầu tìm kiếm một bóng
dáng khắp nơi, tìm hai con đường cũng không có nhìn thấy bóng người.
"Tiểu thư, ngài nhìn đi đâu vậy, tìm gì sao?”
Ninh Bảo Nhi buông mành ngồi vững vàng lại, chẳng lẽ thật sự xuất hiện chuyện xấu, kiếp này sẽ không còn được gặp lại nàng.
Lúc này truyền đến một trận nhốn nháo, Thược Dược vạch một bên mành, đã thấy vài người đang ầm ĩ.
"Tiểu thư, cô bé kia thật đáng thương, bị tên lưu manh đó khi dễ, trời nóng
như vậy, trên mặt đất còn nằm một người, là thân nhân của nàng sao?”
(lại kiểu bán thân chuộc cha, ahihi, chưa đọc cũng biết)
Ninh Bảo Nhi vừa nghe lập tức đẩy Thược Dược ra, nhìn bên ngoài, quả nhiên có hai tên côn đồ, hùng hùng hổ hổ khi dễ một cô gái.
Khi nhìn rõ dung mạo người kia, Ninh Bảo Nhi kinh ngạc, "Hải Đường."
Nàng hô to, "Dừng xe.”
Thược Dược cả kinh, "Tiểu thư, làm sao thế?”
"Trữ bá bá, dừng xe nhanh lên.”
Xe dừng lại, Ninh Bảo Nhi lập tức nhảy từ trên xe xuống, đi tới nói to, "Dừng tay.”
Nhìn Hải Đường trên mặt đất bị đánh đầu đầy máu, trong ánh mắt Ninh Bảo Nhi
mang theo đau lòng, kiếp trước Hải Đường vì nàng nhận hết khổ, cuối cùng còn bị cắt đứt chân, kiếp này lầm đầu tiên gặp mặt đã ở trong hoàn cảnh này.
Hai người kia nhìn thấy Ninh Bảo Nhi như hoa như ngọc, ánh
mắt để lang quang (mắt sói ấy), một bộ dáng dâm tà nhìn chằm chằm Ninh
Bảo Nhi.
"Yêu a, mỹ nhân này càng xinh đẹp, huynh đệ ta hôm nay nhìn đã mắt.”
Ninh Bảo Nhi một lòng quan sát Hải Đường nằm dưới đất, nào có tâm tư quản
hai tên lưu manh kia, vì vậy đi lên trước, không quan tâm người nọ bẩn
thỉu, ngồi xuống để nàng dựa vào lòng mình, kiểm tra một phen. (chú ý
chú ý, nữ 9 của chúng ta 13t, chắc e này 10, 11 tuổi)
"Hải Đường, ngươi thế nào rồi?”
Nữ hài hỗn loạn, ánh mắt mê mang đã nhìn một thiếu nữ đẹp như thiên tiên,
dùng giọng điệu ôn nhu nói chuyện với nàng, muốn mở miệng lại nôn không
ra một chữ.
Thược Dược từ trong xe xuống, đã thấy Ninh Bảo Nhi ôm một người bẩn thỉu, lập tức đi tới.
"Tiểu thư, ngươi mau buông nàng ra, cả người đều là máu.”
Lại thêm một cô gái, hai tên lưu manh kia càng thêm càn rỡ đánh giá, "Cô
nàng, gia khuyên ngươi tốt nhất không nên quản nhiều chuyện." Đưa tay
muốn nắm Ninh Bảo Nhi.
Ninh Bảo Nhi đưa lưng về phía hai tên lưu
manh, căn bản không có nghĩ đến bọn họ sẽ động thủ, trái lại Thược Dược
đứng sau Ninh Bảo Nhi cách đó không xa, mở miệng hô, "Lớn mật, ngươi dám động đến tiểu thư nhà chúng ta." Tiếp theo liền muốn chạy đến.
Thược Dược tóm lấy một cánh tay tên lưu manh, ai ngờ thoáng cái đã bị tên lưu manh kia đẩy ra, té ngã xuống đất, Thược Dược kinh hô một tiếng.
Ninh Bảo Nhi quay đầu lại, đã nhìn thấy tên lưu manh kia vẻ mặt dâm tà nhìn
nàng cười cười, cúi xuống đỡ Hải Đường, chỉ nghe ‘ôi’ một tiếng, tên lưu manh kia liền thống khổ ngã xuống.
Một giọng nói tinh thuần sang sảng vang lên, "Cô nương, ngươi không sao chứ?”
Ninh Bảo Nhi ngẩng đầu, nhìn người đánh tên lưu manh một cước, vô thức mở miệng kêu lên, "Trấn Nam vương thế tử.”