Đùi dê tỏa ra hương thơm mê người, Ninh Bảo Nhi ngồi gần nhất, hít càng nhiều nên thèm càng nhiều, suýt nhỏ nước miếng.
Nạp Lan Kỳ rút dao ra, cắt một khối thịt dê đưa cho Ninh Bảo Nhi.
"Bảo Nhi, mau thử tay nghề của ta.”
Ninh Bảo Nhi lúc này bị mỹ vị hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý rằng Nạp Lan Kỳ gọi ‘Bảo Nhi’.
Đưa tay nhận lấy đùi dê, mở miệng cắn một cái, bên ngoài khen khét, bên trong mềm dai, ngon quá!
"Ăn ngon thật.”
Được Ninh Bảo Nhi nói thích, Nạp Lan Kỳ thật cao hứng.
Cách đó không xa, trong rừng trúc truyền ra vang xào xạt, tai Nạp Lan Kỳ khẽ nhúc nhích, nghe ra có tiếng bước chân hướng tới chỗ họ, vẻ mặt như
thường tiếp tục cắt đùi dê cho Ninh Bảo Nhi ăn.
Đùi dê quả thực ngon, chỉ chốc lát Ninh Bảo Nhi ăn xong mấy khối, hỏi Nạp Lan Kỳ, "Ngươi biết nướng đùi đê như thế nào sao?”
"Ta học cùng mẫu thân, bởi vì ta thấy đùi dê khá là ngon, có thể làm mà ăn.”
Ninh Bảo Nhi giật mình, cùng hoàng hậu học, đương kim hoàng thượng thích ăn
đùi dê nướng là chuyện mà mọi người đều biết, thế nhưng hiện nay lại
cùng hoàng hậu sẽ nướng đùi dê?
Nạp Lan Kỳ thuần thục lật đùi dê
trên lửa, thỉnh thoảng còn dùng tay rắc gia vị, đùi dê bay ra hương vị
như có như không trong gió truyền tới chỗ ai đó.
Nạp Lan Kỳ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt cách đó không xa, khóe miệng cong cong, “Mùi vị thế nào?”
"Rất ngon.” Không phải vì lần đầu tiên được Nạp Lan Kỳ phục vụ mà là thật sự quá ngon.
"Ngươi dùng cái gì mà nửa điểm mùi khó chịu cũng không có?”
“Đơn giản thôi, ăn cùng rau thơm mùi vị sẽ tốt hơn, sau đó đem đùi dê nướng
hơi khét, cho vào miệng nhai, giòn tan lại mềm mềm…” Nạp Lan Kỳ cố ý nói lớn, dùng lực để xung quanh mấy dặm cũng có thể nghe được.
Ninh Bảo Nhi đã có chút no rồi, nhưng nghe Nạp Lan Kỳ nói vậy lại muốn ăn.
Nạp Lan Kỳ nghe thấy tiếng bước chân đi tới đi lui, miệng cười càng tươi.
Lại cắt một khối đưa cho Ninh Bảo Nhi, "Ăn nhiều một chút, còn lại ăn không hết thì mang về, cách làm đùi dê nướng này là độc nhất vô nhị, không
thể truyền ra ngoài.”
Nghe tới đây Ninh Bảo Nhi mới phát giác
được có cái gì không đúng, Nạp Lan Kỳ nói mang thức ăn thừa về, sợ bị
người khác học được, chẳng lẽ…
Để chứng thực suy đoán của bản
thân, Ninh Bảo Nhi vô ý thức nhìn chung quanh, chỉ là một giây kế tiếp
tay đã bị Nạp Lan Kỳ nắm lấy, Ninh Bảo Nhi nhíu mày, thấy Nạp Lan Kỳ ra
hiệu cho nàng không được động, lúc này Ninh Bảo Nhi mới hiểu rõ, Tuệ
Giác tới.
Ninh Bảo Nhi cười hắc hắc một chút, "Ngươi cũng ăn một
chút đi, ta không ăn được hết, còn nhiều thịt như thế, không ăn thì lãng phí.”
Quả nhiên thông minh, trong lòng Nạp Lan Kỳ tán thưởng,
hoàng hậu của hắn thật là thông minh, nhanh như thế liền phản ứng kịp,
ánh mắt mang theo cưng chiều, nhẹ giọng nói, "Không sao, không ăn hết
mang về cho mọi người ăn.”
Ninh Bảo Nhi bày ra vẻ đáng tiếc, "Nhưng lúc mang về sẽ nguội lạnh, phải vứt đi, thật tiếc.”
"Cái kia, ta có thể nếm thử không?”
Nạp Lan Kỳ cùng Ninh Bảo Nhi đồng thời quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy một
lão già đầu hoa râm, thân thể mập mạp làm động tác nuốt niếng miêng ‘ừng ực’, ánh mắt nhìn chằm chằm cái đùi dê, hơn nữa trên tay còn cầm một hồ lô rượu, bề ngoài này nói cho họ biết, đây chính là Tuệ Giác.
Ninh Bảo Nhi nhướn chân mày, nhìn Nạp Lan Kỳ, hai người ăn ý nhìn nhau, sau đó Ninh Bảo Nhi ngọt ngào nói, "Có thể a.”
Lão đầu vừa nghe có thể, mặt mày rạng rỡ đi tới, véo một miếng thịt, bỏ vào trong miệng nhai một chút, ngon đến nỗi nheo mắt lại.
"Không tệ, không tệ, mùi vị thật thơm.”Lão đầu hắc hắc cười, đưa tay muốn lấy khối thứ hai, chỉ là toàn bộ đùi dê đều không thấy, giương mắt nhìn, đùi dê
kia đã bị một nam nhân nâng lên.
Ninh Bảo Nhi thay đổi vẻ mặt, giọng nói âm u, “Tuệ Giác đại sư, bây giờ ta mới được gặp mặt.”
Lão đầu liếm ngón tay, khi nghe thấy Ninh Bảo Nhi gọi hắn là Tuệ Giác, sợ hãi, theo bản năng lùi về sau một bước.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Ninh Bảo Nhi quay đầu cho Nạp Lan Kỳ một ánh mắt, Nạp Lan Kỳ đem đùi dê buông xuống.
"Đại sư, người ta cũng chờ ngươi đã mấy ngày, cũng không thấy bóng ngươi
đâu, mà ngươi ngược lại rảnh rỗi chạy ra phía sau núi ăn gà, uống rượu,
còn nói cái gì bế quan, ngài có phải không tôn kính Phật tổ hay không?”
Trên mặt Tuệ Giác không lộ ra vẻ gì, trái lại nghĩ đến một việc, ngón tay
mập mạp duỗi ra chỉ thẳng vào mặt Ninh Bảo Nhi, “Là các ngươi ăn trộm gà của ta.” Tuệ Giác thấy Nạp Lan Kỳ cùng Ninh Bảo Nhi, tưởng rằng là hai
bọn họ cùng nhau ăn trộm.
Ninh Bảo Nhi ho nhẹ một tiếng, "Khụ, con gà kia ta không nhắc lại, coi như cái đùi dê này đền cho ngươi.”
Vừa nghe nói đến đùi dê, Tuệ Giác liền cười tủm tỉm.
"Đại sư, tiểu nữ tới đây là muốn cầu ngài một việc, ca ca ta thân có bệnh nặng, muốn mời ngài chữa bệnh cho.”
Nạp Lan Kỳ vừa nghe Ninh Bảo Tuấn có bệnh, còn là bệnh nặng, liền nghĩ
trong cung thái y nhiều như vậy, hắn sẽ phái hai người đi. (nhiều mà cho hai đi thôi sao =.=)
"Không trị được, lão phu đã từng thề sẽ không chữa bệnh cho người.”
Thề không trị bệnh, Ninh Bảo Nhi đoạt đùi dê lại, “Vì sao a?”
Tuệ Giác bẹp bẹp miệng, hiển nhiên là không ăn đủ, "Ai nha, tiểu hài tử ngươi rất hư.”
Ninh Bảo Nhi trộm cười, cầm đùi dê lắc lư trước mắt Tuệ Giác, "Đại sư, ngài
cứ coi như là làm việc thiện, mặt mũi ngài hiền lành như vậy mà. Ca ca
ta bệnh nặng nhiều năm, đã khám qua nhiều đại phu mà không chữa được,
sau này tiểu nữ mới biết, Tuệ Giác đại sư có y thuật tài giỏi, tiểu nữ
khẩn cầu đại sư cứu ca ca, ngài muốn gì cứ nói, tiểu nữ nhất định sẽ
làm.”
Tuệ Giác nhìn Ninh Bảo Nhi, duỗi duỗi ngón tay, do dự một
chút rồi nhàn nhạt nói, "Lão phu có thể làm hết sức, nếu có thể được lão phu chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó, nếu không được lão phu cũng lực bất
tòng tâm.”
"Tốt." Ninh Bảo Nhi cao hứng nói, kiếp trước đại biểu ca khỏi bệnh là nhờ Tuệ Giác, kiếp này cũng vậy.
"Thế nhưng ta có một điều kiện, phải đem phương pháp nướng đùi dê đưa cho ta.”
"Thành giao."