Ngày hôm sau, Ninh Bảo Nhi ngủ một giấc thoải mái, Nhu Nhi bên cạnh nàng thì khác, đôi mắt sáng loáng trên hai vành mắt đen xì.
Rửa mặt xong, Thược Dược bưng cơm đến.
"Tiểu thư, Nhu Nhi cô nương, ăn cơm đi.”
Ninh Bảo Nhi ngồi vào trước bàn, bưng bát lên, không khách khí nhét thẳng thức ăn vào miệng.
Nạp Lan Nhu vốn muốn ra ngoài chơi, tâm tình vô cùng tốt, nhưng khi biết
thái tử ca ca có tật xấu, làm nàng buồn bực cả đêm không ngủ, nếu như
chuyện này là thật, phải làm thế nào mới tốt đây?
Ngoài cửa, Nạp
Lan Kỳ cùng Lâm Dương Thần đi đến, vừa vào phòng, tầm mất Lâm Dương Thần liền đặt trên người Nạp Lan Nhu, thấy Nạp Lan Nhu cau mày ủ dột liền đi nhanh đến.
"Bảo Nhi muội muội, Nhu Nhi bị làm sao?”
Ninh
Bảo Nhi đang ăn cơm, nhìn Nạp Lan Kỳ, rồi lại nhìn dáng vẻ bi thương của Nạp Lan Nhu, lắc lắc đầu, chỉ là trong mắt tràn đầy ý cười.
Đặt
chén đũa trong tay xuống, cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng đặt trên
người mình, ngẩng đầu thấy vẻ mặt cưng chiều của Nạp Lan Kỳ đang nhìn
mình, Ninh Bảo Nhi trừng mắt, thân thể ngồi nhích xa một chút, ho nhẹ
một tiếng, tiếp tục bưng chén ăn cơm, nàng không muốn dây dưa với Nạp
Lan Kỳ.
Nạp Lan Kỳ đứng đối diện Ninh Bảo Nhi, lúc này trong mắt
hắn không có bất kỳ người nào, chỉ có hoàng hậu đáng yêu của hắn, nhìn
hoàng hậu ăn cơm mà phình má lên, vô cùng khả ái, kiếp trước tại sao hắn lại không phát hiện hoàng hậu lớn lên không chỉ khuynh thành, mà ngay
cả tính tình cũng đáng yêu, đẹp đẽ đến thế.
*
Lâm Dương Thần rất lo lắng, không biết Nạp Lan Nhu xảy ra chuyện gì, nhìn nàng như sắp muốn khóc, tâm hắn liền tan nát.
Đúng là Nạp Lan Nhu đang đau lòng, nhưng Lâm Dương Thần không có thấy, sau
khi quan sát hắn, Nạp Lan Nhu liền ủy khuất liếc Nạp Lan Kỳ một cái, rồi lại quay lại quan sát hắn, trong lòng suy nghĩ ‘ thái tử ca ca không
biết là có ý tứ gì, lại coi trọng một người ngốc nghếch như vậy.’ (chắc
ẻm này eo LDT r, đang giận anh thái tử vì sao lại thích hắn. há há)
Ninh Bảo Nhi ăn uống no đủ, liền đi ra khỏi phòng đứng nhìn trời xanh mây
trắng, trong lòng đang nghĩ biện pháp để dụ Tuệ Giác ra ngoài, nàng
không còn thời gian đợi.
Có chút nóng nảy, sốt ruột, cuối cùng Ninh Bảo Nhi quyết định đến sau núi nhìn một chút rồi nghĩ biện pháp.
Ninh Bảo Nhi không thông báo với ai, một mình rời khỏi, Nạp Lan Kỳ vẫn luôn chú ý đến nàng, thấy nàng đi ra ngoài liền đi theo.
Một đường tới thẳng phía sau núi, nhìn trên mặt đất, ngoại trừ có một ít
than củi chưa cháy hết cùng cái giá nướng gà thì chẳng có gì khác, Ninh
Bảo Nhi quan sát xung quanh, phía trước chỉ có một vùng tre trúc xanh
đậm, không có che khuất cái gì, lão già Tuệ Giác kia rốt cuộc là đi ra
từ đâu.
Ninh Bảo Nhi nhíu chân mày, ngồi xuống tự hỏi, Nạp Lan Kỳ chậm rãi đi tới, khoác vai Ninh Bảo Nhi.
"Bảo Nhi, ngươi tới nơi này làm gì?”
Đột nhiên một giọng nói xuất hiện, làm cho Ninh Bảo Nhi sợ hãi nhảy về sau
mấy bước, ánh mắt mang theo hoảng sợ nhìn Nạp Lan Kỳ, "Ngươi có bệnh a,
ngươi định dọa chết người hay sao?”
Nạp Lan Kỳ sửng sốt, sau đó
có chút tự trách, hắn không nghĩ hoàng hậu gan nhỏ như thế, cư nhiên lại dọa nàng, vẻ mặt ảo não nhìn Ninh Bảo Nhi.
"Ngươi có sao không?”
Ninh Bảo Nhi trừng mắt nhìn Nạp Lan Kỳ một cái, chỉnh đốn lại tâm tình, nàng quên mất, Nạp Lan Kỳ hiện tại là thái tử, không còn là phu quân nàng,
bây giờ đối với nàng mà nói cũng chỉ là một người xa lạ, nếu như nàng
chọc hắn tức giận thì có lẽ hắn sẽ gây khó dễ cho cha nàng, không thể
được. (lạy má, con chỉ sợ ổng í tốt với thừa tướng đến nỗi thừa tướng
phát sợ thôi :v)
Ninh Bảo Nhi có chút quẫn bách, hai gò má ửng
đỏ, vừa mới sảng khoái hô to với Nạp Lan Kỳ như vậy, hiện tại nàng muốn
giải thích, "Khụ, ta không sao, cổ họng có đau một chút, về uống nước
táo là hạ hỏa ngay.”
Nạp Lan Kỳ cười nhạt, hắn lại phát hiện một
chỗ đáng yêu của hoàng hậu, thì ra lúc tức giận hoàng hậu lại như con
mèo nhỏ giơ móng vuốt, haha.
"Là ta không tốt, hù dọa ngươi, chỉ là một mình ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Ninh Bảo Nhi không muốn nói chuyện với Nạp Lan Kỳ, suy đi tính lại thì thấy nên nể mặt người ta một chút.
"Ta đến tìm người.”
"Tìm ai? Ta giúp ngươi.”
Ninh Bảo Nhi nhìn Nạp Lan Kỳ, thân thể hơi nghiêng dịch sang bên trái, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ngươi quen sao? Giúp được không?”
Quay người lại mỉm cười nói, “Haha, không cần phiền phức đâu.”
Nạp Lan Kỳ liếc mắt đã biết hoàng hậu khẩu thị tâm phi, hắn cũng không biết mình làm gì đắc tội hoàng hậu, khiến hoàng hậu chán ghét hắn, chẳng lẽ
là ấn tượng ban đầu không tốt sao?
Ninh Bảo Nhi đi tới đâu Nạp
Lan Kỳ theo tới đó, thật sự là đáng ghét, cuối cùng không có cách nào,
Ninh Bảo Nhi đành nói chuyện muốn đi tìm Tuệ Giác cho Nạp Lan Kỳ, đương
nhiên trừ chuyện ăn trộm gà.
Nạp Lan Kỳ sau khi nghe xong liền có chủ ý, hắn muốn cho hoàng hậu một ấn tượng tốt, vì vậy phải hoàn thành tốt việc này.
Vào lúc ban đêm, Nạp Lan Kỳ tự mình hành động, đồng thời còn vì Ninh Bảo
Nhi nghĩ ra một cái chủ ý, dùng mỹ thực dụ Tuệ Giác đi ra.
Đêm,
Nạp Lan Kỳ vén tay áo, đốt đống lửa, một cái đùi dê trên giá, hắn cố ý
làm, bắt đầu ngồi ở bên cạnh đống lửa nướng, vẻ mặt nghiêm túc như đang
đánh trận.
Ninh Bảo Nhi ngồi một bên vẫn luôn nhìn Nạp Lan Kỳ.
Nàng chưa bao giờ biết Nạp Lan Kỳ còn có thể làm chuyện như vậy, kiếp trước
hắn luôn lạnh nhạt đạm bạc, không ai bì nổi, nàng vì hắn mà luôn luôn
hiền thục rộng lượng, tỉ mỉ xử lý hậu cung, nhìn hắn với các phi tử có
thể cười một hai cái, duy chỉ có đối với nàng lại lạnh như băng, khi đó
nàng mới biết được, ôn nhu của hắn chỉ dành cho người hắn để ý.
Nạp Lan Kỳ cảm thấy tầm mắt Ninh Bảo Nhi dính vào người hắn, trong lòng
thỏa mãn cho rằng, ấn tượng của hắn trong lòng nàng đã có chút đổi mới.
Mùi thơm của đùi dê nướng phát ra, theo gió nhẹ buổi đêm lan tỏa. .
Người nào đó luôn ở thiện phòng nghỉ ngơi, ngửi thấy trong không khí một dòng hương vị, trong nháy mắt bật dậy, cầm hồ lô rượu đi ra ngoài.