Ninh Bảo Nhi mang
theo Thược Dược trở lại sương phòng, chỉ là lại thấy trong phòng có
nhiều hơn ba người đang rảnh rỗi đánh cờ, cầm đầu là Nạp Lan Kỳ, ánh mắt Ninh Bảo Nhi mang theo vẻ tìm hiểu, không hiểu sao tên này lại ở đây.
Lâm Dương Thần thấy Ninh Bảo Nhi trở về, thả quân cờ trong tay xuống, ngây ngô nhìn Ninh Bảo Nhi.
"Bảo Nhi muội muội, ngươi đã về, chúng ta ngồi chơi cờ nửa ngày rồi.”
"Chờ ta?” Ninh Bảo Nhi kinh ngạc hỏi, "Các ngươi sao lại tới đây?”
Lâm Dương Thần đang định mở miệng nói là cố ý đến tìm nàng, chỉ là một giây kế tiếp cổ tay đã bị bóp chặt, quay đầu nhìn thái tử Nạp Lan Kỳ đang có ý định bẻ tay hắn, lời đến cửa miệng lại phải nuốt vào.
Nạp Lan
Kỳ nho nhã lễ độ nói, "Bảo Nhi cô nương, là tiểu muội của tại hạ muốn
đến chùa dâng hương, cho nên chúng ta mới đến, vừa vặn nghe nói Bảo Nhi
cô nương cũng đến đây nên chúng ta cố ý đến hỏi thăm.”
Nạp Lan
Nhu đang ngồi trên bàn chơi cờ cùng Lâm Dương Thần, nghe Nạp Lan Kỳ nói
vậy liền ngoẹo đầu sang phía Nạp Lan Kỳ, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
"Kỳ ca ca nhớ nhầm rồi, là ca ca nói muốn dẫn Nhu Nhi đi chùa a, sao lại nói thế?”
Nghe giọng nói quen thuộc này, Ninh Bảo Nhi run bắn người, nhìn gò má non nớt của nữ hài tử kia, khóe mắt đột nhiên cay xè.
Nạp Lan Nhu là muội muội Nạp Lan Kỳ, tuy không phải cùng mẹ nhưng tình cảm
của họ vô cùng tốt, kiếp trước trong hoàng cung ‘ăn thịt người không nhả xương’ kia , Nạp Lan Nhu là người duy nhất đối xử tốt với nàng, giờ gặp lại tâm tình Ninh Bảo Nhi chua xót lạ thường.
Nghe Nạp Lan Nhu
nói, Nạp Lan Kỳ suýt phun máu, hắn mang muội muội tới là để nàng giúp
hắn cùng hoàng hậu hòa giải, chứ không phải để phá đám. (=.=)
Ninh Bảo Nhi thu hồi tâm tư, tự nói bản thân không được suy nghĩ lung tung,
tầm mắt lướt qua Nạp Lan Nhu, đi vào phòng, ngồi xuống ghế, uống một ly
trà lạnh, lúc này trong bụng thấy đói, mới nhớ ra mình muốn đi ăn trộm
gà ngon, tuy không ăn được nhưng lại tìm thấy lão già Tuệ Giác kia, coi
như cũng là chuyện tốt.
Lâm Dương Thần nhìn Ninh Bảo Nhi, trong
lòng nổi lên tính toán, thái tử đã nói với hắn sau này sẽ cho Nạp Lan
Nhu đến phủ chơi thường xuyên, nếu như hai nàng trở thành bằng hữu, đến
lúc đó hắn hành động cũng tiện hơn, nghĩ đến đây Lâm Dương Thần liền
thấy ảo não.
Đứng dậy đi tới trước mặt Ninh Bảo Nhi, ánh mắt gian xảo, "Bảo Nhi muội muội, ngươi xem, vị này chính là muội muội của Kỳ
huynh, Âu Dương Nhu, giống như ngươi, chỉ là nhỏ hơn ngươi một tuổi,
chúng ta muốn ở chùa thêm mấy ngày, Nhu Nhi muội muội dù sao cũng là nữ
hài tử, cùng hai nam nhân chúng ta ở cùng một chỗ hơi bất tiện, có thể
cho nàng ở cùng ngươi không? Nhu Nhi là lần đầu tiên ra khỏi nhà nên
cũng có chút không quen.”
Nạp Lan Kỳ ngồi ở một bên nghe Lâm
Dương Thần nói, trong lòng thầm cho hắn một trăm điểm, đây là lần đầu
tiên Nạp Lan Kỳ nghe thấy một câu êm tai từ khi gặp Lâm Dương Thần đến
nay, để Nhu nhi bên cạnh hoàng hậu, bọn họ nhất định sẽ có thể trở thành bằng hữu, hắn nhớ kiếp trước quan hệ của hoàng hậu cùng Nhu Nhi rất
tốt, kiếp này chắc cũng vậy đi.
Ninh Bảo Nhi nhìn Nạp Lan Nhu đơn thuần, đôi mắt to nhìn, quỷ thần xui khiến liền đồng ý.
Lâm Dương Thần cười hắc hắc, Nạp Lan Kỳ không khỏi thở dài một hơi, cảm thấy thật vui vẻ.
Ninh Bảo Nhi sau khi đồng ý liền thấy Nạp Lan Kỳ cùng Lâm Dương Thần biến
hóa, vẻ mặt hai bọn họ như hồ ly, nàng cảm giác như bị người ta hãm
hại.
Đêm, Ninh Bảo Nhi rửa mặt xong, ngồi ở trước gương để Thược
Dược chải đầu, liền nghe thấy Nạp Lan Nhu nằm ở trên giường oán giận.
"Bảo Nhi tỷ tỷ, Nhu Nhi lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên ở ngoài, ta
không ngủ được, ngươi nói xem, hiện tại thái... .” Nạp Lan Nhu che
miệng, thiếu chút nữa phun hai chữ ‘thái tử’ ra, nhìn Ninh Bảo Nhi dường như không nghe thấy, vì vậy yên tâm nói tiếp, " Kỳ ca ca bọn họ đang
làm gì, không biết có giống ta không?”
Sửa sang tóc xong, Thược
Dược liền ra khỏi phòng, chỉ còn lại Ninh Bảo Nhi cùng Nạp Lan Nhu, Ninh Bảo Nhi nhìn Nạp Lan Nhu, muội ấy vừa nói chữ 'thái' kia nàng nghe
thấy được, chỉ là không muốn hỏi mà thôi, dù sao thân phận bọn họ nàng
đều biết rõ ràng, cứ để cho bọn họ ngụy trang chơi đùa đi.
Nhìn
lại bản thân trong gương, Ninh Bảo Nhi đột nhiên nhớ đến vẻ mặt giảo
hoạt của Nạp Lan Kỳ cùng Lâm Dương Thần, mắt chuyển động vài cái, cười
mỉm nói.
"Ngươi muốn biết sao, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi có muốn nghe hay không?”
Nạp Lan Nhu gật đầu, "Muốn nghe.”
Ninh Bảo Nhi đi tới bên người Nạp Lan Nhu, ho nhẹ một tiếng, "Bọn họ nhất
định đang cùng nhau đùa giỡn đi.” (rất muốn bạo cúc :v hủ nữ nói)
Vừa nghe đến chơi đùa, ánh mắt Nạp Lan Nhu sáng lên, nắm tay Ninh Bảo Nhi,
"Bảo Nhi tỷ tỷ, bây giờ sắc trời cũng không tính là muộn, không bằng
chúng ta tìm họ cùng chơi đi.”
Ninh Bảo Nhi vươn một ngón tay lắc lắc trước mặt Nạp Lan Nhu, "Không được, đùa giỡn này không dành cho tiểu hài tử.” *cười*
"Vậy dành cho ai a?” (cho công và thụ chứ sao :v)
"Bọn hắn cho ngươi ở cạnh ta, là muốn ngươi biến khỏi tầm mất, để bọn hắn có thể vui đùa thật tốt…haha.”
Nạp Lan Nhu cúi đầu thấp xuống, ủy khuất mười phần nói, "Vì sao, Kỳ ca ca
sao lại muốn đuổi Nhu Nhi đi, bọn họ chơi đùa cái gì a? Quá đáng, bọn họ không thể đuổi Nhu Nhi.”
Nhìn Nạp Lan Nhu ủy khuất, Ninh Bảo
Nhi có chút buồn cười, nhưng đối với loại người như Nạp Lan Kỳ, đành
phải nói với Nạp Lan Nhu như vậy, rõ ràng mình đã biểu hiện sự chán ghét rõ ràng như vậy, không hiểu sao hắn cứ cố xuất hiện trước mặt nàng,
kiếp trước nàng luôn hi vọng hắn có thể liếc mắt nhìn mình một cái, hắn
lại không làm, hiện tại nàng không muốn thấy nữa, hắn lại cứ lắc lư
trước mặt.
Nạp Lan Nhu nghĩ rằng Nạp Lan Kỳ muốn đuổi nàng đi, cực kỳ buồn bã, ánh mắt hồng lên, dáng vẻ rõ ràng sắp khóc.
Ninh Bảo Nhi nắm tay Nạp Lan Nhu tay, "Nhu Nhi không khóc, thật ra Kỳ ca ca làm thế là có nguyên nhân.”
Giọng nói mang theo nghẹn ngào, “Nguyên nhân cái gì, rõ ràng là muốn lợi dụng Nhu Nhi.”
Ninh Bảo Nhi ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói, "Đó là bởi vì Kỳ ca ca của
ngươi cùng nhị biểu ca của ta là một đôi, đưa ngươi cùng đi chùa chẳng
qua là để che mắt thiên hạ, ngươi không tin thì thử nghĩ xem, trước đây
ca ca ngươi đã bao giờ đưa ngươi đi chơi chưa?”
Nạp Lan Nhu khiếp sợ nhìn Ninh Bảo Nhi, thái tử ca ca cùng người kia là một đôi? Nhớ đến
thái độ thần bí của thái tử ca ca cùng Lâm Dương Thần, Nạp Lan Nhu cảm
thấy Bảo Nhi tỷ tỷ nói rất đúng, thái tử ca ca từ trước tới nay chưa bao giờ mang nàng ra ngoài.
Ninh Bảo Nhi cười trộm, Nạp Lan Nhu rất
đơn thuần đáng yêu, nhìn vẻ mặt muội ấy, nàng liền biết, Nhu Nhi ngây
thơ đã cho rằng Nạp Lan Kỳ đoạn tụ, âm dương rối loạn. Cố nén cười ý,
nghiêm túc nói, "Nhu Nhi, ngươi cũng đừng có lo, chắc là ta đoán sai, ca ca ngươi anh minh thần võ, sao có thể có chuyện đó cùng biểu ca của ta, đừng nghĩ nữa, chúng ta đi ngủ.”
Ninh Bảo Nhi ngáp một cái,
không quan tâm vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của Nạp Lan Nhu, tắt đèn bấc, trên mặt mang ý cười, thoải mái nằm xuống giường, hài lòng nhắm mắt nghỉ
ngơi.
Trong một sương phòng khác, Nạp Lan Kỳ một thân một mình
nằm ở trên giường, khóe miệng mỉm cười, cứ như đang gặp mộng đẹp, không
hề biết có người đang ở sau lưng bôi đen thanh danh của hắn.