Lâm Dương Thần vác đại đao trở lại Lâm phủ, cởi bỏ lớp quan phục, ăn mặc
đơn giản, khoác áo choàng ngắn, đi tới Tử uyển, vừa bước vào đã thấy đại ca ngồi dưới tán cây tàng kinh, trên mặt ôn nhu lộ ra vẻ tươi cười, đã
bao lâu rồi hắn không thấy đại ca nở nụ cười phát ra từ nội tâm như
thế.
"Đại ca, ngươi đang nhìn cái gì?"
Lâm Dương Sách ho nhẹ một tiếng, sau đó cầm lá thư Ninh Bảo Nhi viết cho hắn, cẩn thận bỏ vào trong tay áo rồi đứng lên.
"Khụ, không, không có gì."
Lâm Dương Thần cổ quái nhìn thoáng qua Lâm Dương Sách, cảm giác đại ca có
cái gì không đúng, nhưng nói không được, cảm giác vẻ mặt vừa rồi hắn đã
gặp qua ở đâu đó.
Xoay người ngồi vào cái ghế cạnh Lâm Dương
Sách, bưng lên một ly trà ấm, vừa định uống liền thấy bên ấm trà có một
phong thư, duỗi tay cầm lên thấy trên đó viết ba chữ 'Sách hôn khải'*,
nghiêng đầu một cái trực tiếp hỏi, "Ân? Đây không phải là chữ Bảo Nhi
sao, nàng viết thư cho ca ca?”
Lâm Dương Sách đoạt lại bức thư
trong tay Lâm Dương Thần, “Đúng, nàng có việc hỏi ta, sao hôm nay ngươi
lại trở về, thái tử không cần người hầu hạ sao?”
Lâm Dương Thần không có suy nghĩ đến việc thư từ nữa, uống một ngụm trà, miễn cưỡng dựa vào ghế.
“Nga, thái tử thả ta một ngày, cho ta nghỉ ngơi.”
Lâm Dương Sách nghi hoặc, “Thái tử cho ngươi nghỉ ngơi?”
“Ân, không nghĩ tới sao, haha, đó là bởi vì ta giúp hắn làm một việc.”
“Chuyện gì?” Nếu là bình thường Lâm Dương Sách tuyệt đối không nói nhiều như
thế, chỉ vì muốn dời đề tài, kẻo Lâm Dương Thần lại hỏi Ninh Bảo Nhi
viết tin gì, hắn không biết trả lời thế nào, uống một ngụm trà, miễn
cưỡng dựa vào ghế.
"Đó là bởi vì Bảo Nhi, ta đã nói với ngươi a,
thái tử coi trọng Bảo Nhi muội muội, vừa nghe Bảo Nhi muội muội ăn không ngon, tự tay nướng một đùi dê đưa qua, kết quả, Bảo Nhi muội muội cao
hứng, ăn gần hết a.”
Sắc mặt Lâm Dương Sách ngưng trọng, “Ngươi nói thái tử thích Bảo Nhi?”
“Hắc hắc, vì Bảo Nhi mà thái tử cố ý giấu diếm thân phận, tiếp cận nàng,
ngươi không biết, thái tử có thể làm nhiều điều vì Bảo Nhi.
Lâm Dương Sách lúc này không nghe được bất kỳ lời nào nữa, chỉ biết, thái tử thích Bảo Nhi, cùng Bảo Nhi đi chùa.
“Đại ca, đại ca, ngươi sao thế?”
Lâm Dương Sách hoàn hồn, “Cái gì, ngươi vừa nói gì?”
"Ta nói, đáng tiếc Bảo Nhi muội muội không thích thái tử, thái tử đi theo
cũng không thích, bất quá tiểu cô nương này, tiếp xúc nhiều với thái tử
thì sẽ thích thôi.”
"Đúng a đại ca, ngày sinh hoàng hậu, quan
viên tam phẩm trở lên, có nữ nhi cũng phải tham gia, lần này Bảo Nhi
cũng đi, ta nghe nói, nói là mừng thọ hoàng hậu, kỳ thực chính là chọn
thái tử phi a, còn có các công chúa hoàng tử nước khác, nói không chừng
lại bị chỉ hôn.”
Vẻ mặt Lâm Dương Sách bay xa, tay bên trong áo nắm thành quyền, "Thái tử sao?"
——
Qua mấy ngày tĩnh dưỡng, thân thể Hải Đường đã tốt, ăn mặc một thân áo trắng quần la, từ bên ngoài vội vã đi đến.
"Tiểu thư."
Trong phòng, Thông Lan cùng Bạch Ngọc đứng nghiêng nghiêng, Thược Dược đứng
bên cạnh Ninh Bảo Nhi, nhìn thấy Hải Đường liền mỉm cười.
Ninh
Bảo Nhi ngồi trên tháp, Hi Nhi (con chó moe đấy ạ :v) ngoan ngoãn nằm
trên đùi nàng, tùy ý để cho Ninh Bảo Nhi cầm lược gỗ chải nhúm lông trên đầu.
"Về rồi sao.”.
"Dạ." Hải Đường cúi đầu, nàng mới vừa viếng mộ mẫu thân về, tiểu thư đã giúp nàng rất nhiều, tìm cho mẹ nàng
một nơi tốt đẹp để an táng, nhưng không nghĩ đến, tiểu thư lại đối tốt
với một người xa lạ như vậy, cư nhiên xây cho mẹ nàng một tòa mộ, dù là
nàng dù có tâm cũng không thể làm như thế.
Ùm một tiếng quỳ rạp
xuống đất, "Hải Đường cám ơn đại ân đại đức tiểu thư, mong tiểu thư hãy
lưu Hải Đường lại, để Hải Đường báo đáp tiểu thư.”
Ninh Bảo Nhi
nhìn gương mặt non nớt của Hải Đường non, than thở, nàng nên cám ơn nàng mới đúng, kiếp trước Hải Đường đối với nàng tốt, nàng sống mãi đều
không quên.
"Đứng lên đi, sau này ngươi coi như nơi này là nhà,
ta còn thiếu một đại a đầu, sau này ngươi cùng Thược Dược như nhau, làm
nhất đẳng nha đầu, sau này ngươi có cái gì không biết trực tiếp hỏi
Thược Dược."
Hải Đường chảy nước mắt, dập đầu bang bang hai cái, "Cám ơn tiểu thư."
Thông Lan cùng Bạch Ngọc đứng bên, nhất là Bạch Ngọc, toát ra đủ vẻ mặt, ghen ghét là rõ ràng nhất, ánh mắt kém điều xuyên thấu Hải Đường.
Thông Lan thu liễm hơn Bạch Ngọc, thế nhưng ánh mắt có chút u ám, Ninh Bảo
Nhi một bên chơi đùa chó Hi Nhi, kỳ thực vẫn luôn để ý vẻ mặt Thông Lan
cùng Bạch Ngọc, kiếp trước nàng quá tin tưởng bọn họ, vừa mới vào cửa đã phong họ thành nhất đẳng nha đầu, kiếp này nàng quyết để cho bọn họ
xuống cấp thấp.
Đêm, Ninh Bảo Nhi ngồi trước án thư xem sách, bất tri bất giác vừa qua canh ba, dụi dụi con mắt, đang muốn khép lại sách, chỉ thấy trên trang sách có mấy giọt chất lỏng màu đỏ.
Đưa ngón
tay ra đụng vào, phát hiện là vết máu, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ
thấy một nam nhân mở to hai mắt, trên mặt cùng với trên người toàn bộ là máu nằm trên xà ngang.
"A... ."
Thược Dược cùng Hải
Đường khi nghe thấy tiếng kêu của Ninh Bảo Nhi, trực tiếp đẩy cửa mà
vào, đã nhìn thấy Ninh Bảo Nhi ngồi ở trên giường.
"Tiểu thư, thế nào, đã xảy ra chuyện gì?"
Gương mặt Ninh Bảo Nhi trắng bệch, tim ùm ùm nhảy nhanh, tuy nhiên nàng đã
trải qua sinh tử, nhưng hai đời rồi lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh máu tanh, nàng muốn nói cho Hải Đường cùng Thược Dược trong phòng có người
nhưng cây đại đao bên hông thật dọa người.
"Không có chuyện gì, vừa mới thấy một con chuột lớn cả người toàn máu, làm ta sợ muốn chết, các ngươi đi ngủ đi.”
Thược Dược cùng Hải Đường nghi ngờ nhìn thoáng qua, "Tiểu thư, ngươi thật không sao?"
"Ân ân, ta không sao, các ngươi nhanh đi ngủ đi, ta cũng mệt nhọc, đi đi."
"Dạ, tiểu thư có việc gì liền bảo chúng ta, ta cùng Hải Đường ở phòng cách vách.”
"Ân."
Thược Dược cùng Hải Đường lần lượt rời đi, Ninh Bảo Nhi thở dài một hơi, chỉ
thấy đao bên hông mình rút lại, quay đầu nhìn về phía người kia, chỉ
thấy hắn té xỉu, nnằm ở trên giường nàng.
"Uy, ngươi sao không đi."
Nửa ngày không có phản ứng, Ninh Bảo Nhi đưa tay thăm dò người kia còn hô
hấp hay không, chỉ là sau một khắc cổ tay đã bị người bắt lại.
"Ngươi muốn làm gì?"
Ninh Bảo Nhi bị đau, tức giận nói, "Ta thấy ngươi không chết, nếu như không
chết thì nhanh chóng rời khỏi đi, đừng chết ở trong phòng ta, xui."
Nam nhân cười ‘xuy’ một tiếng, "Ngươi không sợ ta."
Vẻ mặt Ninh Bảo Nhi kiên cường, kỳ thực trong lòng sợ muốn chết, nàng sống lại một đời, phá lệ quý trọng cái mạng này, huống chi nàng còn cùng đại biểu ca thành thân a, làm sao có thể không sợ.
"Ngươi đừng sợ,
ta không giết ngươi, ngươi chỉ phải giúp ta, ta liền rời đi, ngày sau
ngươi có gì cần trợ giúp, ta nhất định sẽ tả ơn ngươi gấp bội.”
Nghe tới đây, Ninh Bảo Nhi bĩu môi, "Vạn nhất ta cứu ngươi, ngươi muốn giết người diệt khẩu thì thế nào?”
Nam nhân kia kéo ngọc bội bên hông ra, đặt trong tay Ninh Bảo Nhi, “Đây là
tín vật thân phận của ta, nếu như ta dối gạt ngươi, hãy đem nói..đập
vỡ.”
Ninh Bảo Nhi tiếp nhận ngọc bội, mặt trên hiện lên
chữ‘Vũ’, nhìn hình thái ngọc bội, Ninh Bảo Nhi kinh hô, người miền Bắc
Trung Quốc.