Mở hai mắt ra, đã nhìn thấy một nữ hài ngồi trước bàn, tay chống cằm, mơ
màng ngủ, đứng dậy phát hiện quần áo của mình đã được đổi, băng bó kỹ
càng, chỉ là tại sao y phục này lại là nữ trang? =.=
Vết thương
truyền đến đau đớn, ‘tê’ một tiếng, Ninh Bảo Nhi liền từ trong lúc ngủ
giật mình tỉnh, mở mắt đã nhìn thấy nam nhân nằm trên giường nàng đứng
dậy.
"Ngươi đã tỉnh."
Nam nhân nhìn Ninh Bảo Nhi, nghi hồ hỏi, "Ngươi vì sao cứu ta?"
Ninh Bảo Nhi hơi nhíu mày, hôm qua mới nói muốn nàng cứu hắn, giờ lại hỏi
tại sao, người miền Bắc Trung Quốc chắc là có bệnh đi, kỳ thực, nàng làm vậy cũng là có tâm tư, kiếp trước tám năm làm hoàng hậu, nàng đã hình
thành cho mình thói quen bảo vệ lợi ích quốc gia, nhìn ngọc bội kia, còn cách ăn mặc của hắn, đã biết không phải người bình thường, mắt thấy
ngày sin hoàng hậu sắp tới, nếu như tôn tử người miền Bắc Trung Quốc lại chết ở Lịch quốc, nhất định sẽ gây nên tranh cãi, tuy bây giờ nàng
chẳng phải hoàng hậu gì, nhưng là một thành viên của Lịch quốc, nàng
phải giữ gìn quốc gia.
Ninh Bảo Nhi đem quần áo cũ cùng ngọc bội nâng đến trước mặt người kia.
“Tạm thời ngươi không chết được, cầm lấy rồi đi nhanh đi, đừng để người nhà ta thấy, nếu không ta cũng chẳng chống đỡ được.”
Nam nhân kia nhíu mày, nha đầu này quả nhiên có chút trí tuệ, vì không muốn liên lụy người khác, hắn gian nan đứng dậy ra cửa, lúc định rời khỏi
lại quay đầu nhìn Ninh Bảo Nhi.
“Xin cô nương cho tôn tính đại danh, ngày khác có cơ hội ta sẽ báo đáp.”
Ninh Bảo Nhi phất phất tay, “Không cần, chỉ cần ngươi đừng chết ở Lịch quốc là được, đi đi.”
Nam nhân cả kinh, chả lẽ nàng biết mình là người miền Bắc Trung Quốc, trong ánh mắt hiện lên một tia quye dị, quay đầu biến mất trong màn đêm.
Ninh Bảo Nhi bị dày vò một đêm mệt muốn chết, chỉ là nhìn giường nam nhân
kia nằm lưu lại vết máu, thật sự là khó chịu, lấy trong tủ ra một cái
chăn, tùy tiện khoác lên người, trực tiếp nằm trên tháp quý phi nghỉ
ngơi.
——
Đại Lịch hoàng đế sủng ái hoàng hậu là chuyện mọi người đều biết, mỗi lần ngày sinh hoàng hậu hoàng đế đều sẽ đích thân lo liệu.
Ninh Bảo Nhi ăn mặc quần áo mới hồng nhạt, đứng ở trước gương thử mang cây trâm bạch ngọc mà Lâm Dương Sách tặng.
“Thế nào, nhìn được chứ?”
“Dạ, đẹp lắm.”
Bạch Ngọc từ ngoài vội vã đi vào.
“Tiểu thư, đại thiếu gia kêu ngài nhanh nhanh một chút, ngựa đã chờ ở bên ngoài.”
“Nga, tốt, lập tức đi.” Xoay người liền đi ra ngoài.
Thược Dược kinh hô, "Tiểu thư, chờ chút, vòng tai còn không mang, còn đồ trang sức."
Ninh Bảo Nhi đưa tay sờ một cái, quả nhiên trên lỗ tai rỗng tuếch, lại đi
tới trước bàn trang điểm, tùy ý để Thược Dược trang điểm, Thược Dược đeo cho Ninh Bảo Nhi một đôi vòng tai, trong lòng hơi nghi ngờ, vòng tai
màu đỏ như máu này là từ đâu tới, một chút ấn tượng đều không có.
Ngồi vào xe ngựa, Ninh Bảo Tuấn chắt lưỡi, "Muội muội, ngươi mặc như vậy là
muốn chờ hoàng tử quốc gia nào đó hòa thân với ngươi sao?”
Ninh Bảo Nhi trừn đôi mắt đẹp g, "Nói bậy cái gì, ta không muốn đi hòa thân cái gì đó a."
"Không muốn thì sao lại ăn mặc như vậy, sợ người khác không chú ý đến ngươi sao?”
Ninh Bảo Nhi không nói, nữ nhi vì dung nhan, có nói đại ca cho dù là người thông suốt cũng không hiểu.
——
Phủ thái tử, Nạp Lan Kỳ đứng trước gương, để cho Lưu Hỉ giúp hắn xử lý trang phục thái tử hạnh sắc tứ long văn bào.
“Điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị tốt.”
Lâm Dương Thần từ bên ngoài đi vào, “Gia, đã xong chưa, chúng ta có thể đi.”
Nạp Lan Kỳ mặc tốt, nhàn nhạt nói, “Đi đi.”
Đi ra khỏi phủ, trên xe ngựa chuyên dụng, Lâm Dương cùng Lưu Hỉ ngồi một bên.
“Gia, hôm nay Bảo Nhi muội muội cũng tham gia, ngươi nói xem nếu nàng biết thân phận thật của ngươi thì sẽ thế nào?”
Nạp Lan Kỳ sửng sốt, hắn hiển nhiên quên mất chuyện này, nếu hoàng hậu biết hắn là thái tử thì sẽ thế nào, sẽ như các tiểu thư khuê các khác mà cao hứng sao?
Bất tri bất giác đã đi đến cửa hoàng cung, Ninh Bảo
Nhi xuống ngựa, nhìn xung qunh, đây là nơi nàng đã sinh sống tám năm.
Bây giờ suy nghĩ lại, cảm giác mới như hôm qua.
“Muội muội, sao thế, mẫu thân đang chờ ở trong đấy.”
‘Giá’.
Xoay người theo Ninh Bảo Tuấn đến chỗ Ninh phu nhân, bỗng nhiên nghe cách đó không xa có tiếng xe ngựa dừng, Ninh Bảo Nhi quay đầu nhìn, chỉ thấy
Lâm Dương Sách một thân ngân sắc xuống xe,
Ninh Bảo Tuấn hô, “Dương Sách biểu ca.”
Lâm Dương Sách nghe có người gọi, ngẩng đầu nhìn đã thấy Binh Bảo Nhi kiều
diễm như hoa, đi tới mỉm cười với Ninh Bảo Tuấn, “Tuấn đệ, Bảo Nhi muội
muội.”
Ninh Bảo Nhi nhăn nhó, "Biểu ca." Trong lòng thẹn thùng
muốn chết, từ lúc câu ‘lấy thân báo đáp’ nói ra, nàng chưa từng gặp
biểu, tuy nhiên hai người luôn luôn thư từ qua lại, thế nhưng không thấy mặt chỉ thấy tin, hiện tại đối mặt thế này, cảm giác cũng thật là đi.
"Dương Sách biểu ca, thân thể tốt chứ?”
"Đã tốt hơn rất nhiều, làm phiền Tuấn đệ nhớ thương."
"Biểu ca nói chi vậy, đều là người trong nhà, đệ đệ còn hy vọng ngày khác
biểu ca thân thể tốt, sẽ cùng biểu ca luận bàn một chút, ta cũng không
quên năm đó bại bởi biểu ca."
Nhới lại khi còn bé, Lâm Dương Sách hiểu ý cười, "Tốt, ngày khác biểu ca thân thể tốt, liền cùng biểu đệ luận bàn một chút."
"Tốt, một lời đã định."
Cách đó không xa người bạn của Ninh Bảo Tuấn đi tới, “Trường huynh.”
Ninh Bảo Tuấn quay đầu nhìn người gọi hắn, liền đi đến hàn huyên, để Ninh Bảo Nhi cùng Lâm Dương Sách đứng tại chỗ.
Ninh Bảo Nhi ngượng ngùng không biết nói gì cho phải, đều là do đại ca, tự dưng chạy đi.
“Rất đẹp.”
Ninh Bảo Nhi đỏ mặt nhìn Lâm Dương Sách, khen nàng hôm nay ăn mặc xinh đẹp, đưa ngón tay cuốn lọn tóc dài bản thân.
Lâm Dương Sách ho nhẹ một tiếng, "Cây trâm rất đẹp."
Ân? Ninh Bảo Nhi sửng sốt, cây trâm, không phải là đang nói nàng, nhất thời thẹn quá thành giận, tạm thời đã quên người ở chỗ nào, vươn đôi bàn tay trắng như phấn gõ vào trên người Lâm Dương Sách, "Biểu ca thật là xấu."
Lâm Dương Sách nhân cơ hội cầm tay Ninh Bảo Nhi, chỉ thấy Ninh Bảo Nhi
ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng xoay đầu hướng một bên, tay tùy ý để Lâm
Dương Sách nắm.
Nhìn Ninh Bảo Tuấn đi về bên này, mới buông tay Ninh Bảo Nhi ra, "Dương Sách biểu ca, Bảo Nhi, chúng ta đi đi."
Ninh Bảo Nhi theo Ninh Bảo Tuấn cùng Lâm Dương Sách đi vào cửa chính hoàng
cung, hoàn toàn không chú ý có người nhìn chằm chằm vào nàng.
Xe ngựa ngự dụng trước mặt, sắc mặt Nạp Lan Kỳ tối tăm, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn người đi tới.
Mà Lâm Dương Thần đi theo bên cạnh hắn, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch,
trong lòng mặc niệm, hắn không có thấy cái gì, không có nghe cái gì.