Ninh Bảo Nhi đi tới chỗ Ninh phu nhân, “Mẹ.”
Ninh phu nhân cau mày, “Đi đâu mà giờ mới tới đây?”
Ninh Bảo Nhi nhẹ nhàng đáp, “Con gặp đại biểu ca ở cửa, đứng hàn huyên một hồi.”
Ninh phu nhân lại không nghĩ là hắn, “Đi đi, hôm nay là thọ yến của hoàng
hậu, nhất định sẽ có nhiều quan đạt, quý nhân, ngươi tốt nhất đi sau
lưng mẹ, Thược Dược đi theo chiếu cố tiểu thư.”
“Ta hiểu, mẹ.”
“Dạ, phu nhân.”
Vào trong đại điện, các đại thần mang theo gia quyến đều đã tự ngồi xuống, chỗ ngồi phía trên vẫn trống không.
Ninh Bảo Nhi cùng mẹ ngồi vào sau, ánh mắt dò xét một vòng liền thấy đại
biểu ca xuất trần ngồi ở hàng nam tịch thứ nhất, tay bưng ly trà ra hiệu với nàng, trong mắt ý cười vô hạn.
Ninh Bảo Nhi sửng sốt, lập tức rời ánh mắt, rất sợ người khác phát hiện, bưng ly trà lên để đỡ lúng túng.
Một bên khác, Nạp Lan Kỳ mang theo Lưu Hỉ cùng Lâm Dương Thần đi tới thiền
đại, lẳng lặng ngồi một góc, nhìn nhất cử nhất động trong đại điện, nhất là cái người luôn khiến hắn để ý kia.
Loại ánh mắt dành cho
người mình thích này hắn rất quen thuộc, tại cửa hoàng cung, hắn luôn an ủi mình đã nhìn nhầm, nhưng bây giờ là cái gì…
Lưu Hỉ ở bên cạnh ngâm xướng, "Thái tử điện hạ đến."
Trong đại điện ồn nháo, người người cung kính đứng lên, hành lễ với Nạp Lan Kỳ.
"Thái tử điện hạ giá lâm."
"Miễn lễ."
"Nha, hắn. . . Hắn không phải Âu Dương tiểu tử sao, sao lại thế này?”
Nhìn Ninh phu nhân kinh ngạc, Ninh Bảo Nhi lắc đầu, hôm nay thế nào, Nạp Lan Kỳ không tính toán giả bộ nữa sao, bất quá cũng tốt, đợi lần sau hắn
xuất hiện nàng sẽ lấy chuyện này mà mắng hắn.
Sau khi Nạp Lan Kỳ
ngồi xuống, phất tay một cái, lúc này Lâm Dương Thần liền thở dài một
hơi, chạy chậm trở lại bên người Lâm Dương Sách, vừa mới ngồi xuống đã
thấp giọng nói, "Đại ca, chuyện này là thế nào, ngươi cùng Bảo Nhi. . .
?"
Lâm Dương Sách thản nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Dương Thần, "Ta cùng Bảo nhi thế nào?"
"Các ngươi. . . ." Lâm Dương Thần gãi đầu một cái, hắn vừa mới thấy đại ca
cầm lấy tay Bảo Nhi, mà Bảo Nhi lại ngượng ngùng, kia rõ ràng là. . .
là. . ., hắn nên nói như thế nào a.
“Ở cửa hoàng cung ta đã nhìn thấy.”
“Ân.” Lâm Dương Sách không nhanh không chậm nâng ly trà lên nhấp môi.
Trong lòng Lâm Dương Thần trùng xuống, vậy giờ phải làm sao, thái tử thích
Bảo Nhi, Bảo Nhi thích đại ca, xong rồi, “Trách không được, thái tử nói
Bảo Nhi đi chùa cầu y, nói là chữ bệnh cho đại ca, lúc đầu thái tử còn
hỏi ta có phải Tuấn ca bị bệnh hay không, ta còn buồn bực, thì ra là cầu y vì ngươi, nhưng thái tử cũng thích Bảo Nhi.”
Lâm Dương Sách không để tâm, nhìn dáng vẻ tươi cười khả ái nơi xa, nhàn nhạt nói, “Nàng đáng được thích.”
Lần đầu tiên Lâm Dương Thần câm nín trước đại ca, thái tử thích Bảo Nhi,
bọn họ chỉ là con cháu thế gia, làm sao có thể chống lại thái tử, hơn
nữa Bảo Nhi còn là nữ nhi thừa tướng, hoàng thượng đã sớm có ý để nàng
làm thái tử phi, thật không biết đại ca nghĩ gì. Ngẩng đầu nhìn Ninh Bảo Nhi một chút, nhìn thái tử một chút, lại quay ra nhìn đại ca mình, nhất thời cảm thấy trời như sập xuống, hai ngươi này đang dùng ánh mắt lửa
nóng nhìn chằm chằm con cừu nhỏ yêu kiều Bảo Nhi.
Ninh Bảo Nhi nhất thời cảm thấy có mấy ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, ngẩng
đầu liền chống lại ánh mắt gắt gao theo dõi của Nạp Lan Kỳ, không muốn
ảnh hưởng từ Nạp Lan Kỳ liền quay mặt đi hướng khác, chỉ thấy đại biểu
ca cũng đang nhìn nàng, Ninh Bảo Nhi ngượng ngùng cười cười, trừng mắt
với đại biểu ca, rồi lại cúi đầu.
Một màn này đều vào mắt Nạp Lan Kỳ, chỉ nghe “cạch” một tiếng, ly rượu nhỏ trong tay vỡ vụn.
Lưu Hỉ thấy vậy liền kinh hô, “Gia, mau buông tay, để nô tài xem xem.”
Nạp Lan Kỳ không thèm để ý, ánh mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Bảo
Nhi, đi chùa cần y, hắn vốn tưởng rằng là cậu cả tương lai có bệnh gì
nặng, hắn còn tự mình làm không ít chuyện, đây rõ ràng là đem hoàng hậu
đẩy vào tay người khác sao, một đoàn lửa giận từ ngực chậm rãi dấy lên,
ánh mắt như dao găm bắn về phía Lâm Dương Sách.
Lâm Dương Sách
nhạy cảm ngẩng đầu nhìn, thấy thải tử đang nhìn hắn thì lễ phép hành lễ, bưng rượu hướng về phía Nạp Lan Kỳ ra hiệu.
Canh giờ đã đến,
hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương mới dắt tay đến, chỉ là đi theo
sau lưng hoàng thượng còn có một người khác, nhị hoàng tử Nạp Lan Thanh.
Xung quanh vui mừng, vì hoàng hậu nương nương chúc phúc, Đại Lịch hoàng đế
Nạp Lan Minh từ trước đến nay rất sủng ái hoàng hậu, cho nên hôm nay
không quản hoàng hậu làm gì, hắn đều thấy vui.
Hô to một tiếng, "Thái tử, nhị hoàng tử, Đóa công chúa Miền bắc Trung Quốc yết kiến."
Nạp Lan Minh nhìn về phía trước, nói, "Vào."
Thái tử Miền bắc Trung Quốc dẫn theo nhị hoàng tử cùng với vị công chúa được sủng ái nhất chậm rãi đi tới điện tới.
Ninh Bảo Nhi ngồi ở phía dưới, vừa lúc người phía trước nàng đi qua, lơ đãng nhìn, nhất thời trợn tròn mắt, kia… cái người kia,.. hắn không phải là
người bị thương sao…
Nhị hoàng tử Miền bắc Trung Quốc làm như không thấy Ninh Bảo Nhi, cứ thế đi qua trước mặt nàng.
“Thái tử Miền bắc Trung quốc, Tử Tang Sơn, gặp qua Đại Lịch hoàng đế, hoàng
hậu nương nương, chúng ta chỉ có một phần lễ mọn, chúc hoàng hậu phúc
như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Tiếp đó, bốn tùy tùng bưng lên một gốc cây san hô thủy tinh trong suốt, hình thái chồng chất, trên mặt đá
có đủ loại dáng vẻ các nam đồng ngọc nữ cầm đào tiên, quả nhiên là lễ
vật hiếm thấy.
Lễ vật vừa ra, xung quanh ‘ồ’ lên, Miền bắc Trung
Quốc gần biển, có đủ loại kỳ trân dị bảo, nhưng không ngờ lại có san hô
thủy tinh, lớn như thế, điêu khắc đa dạng.
Hoàng hậu Âu Dương Mẫn mỉm cười, hiển nhiên rất thích lễ vật này, hoàng thượng nhìn ái thê cao hứng như thế, không khỏi đối với Miền bắc Trung Quốc có ấn tượng tốt,
trực tiếp mở miệng nói.
"Thái tử lễ độ, xin mời ngồi."
Phía dưới nhỏ giọng nghị luận, "Bên cạnh vị kia là nhị hoàng tử Miền bắc
Trung Quốc trong truyền thuyết đi, lớn lên thật là tuấn tú, không biết
còn tưởng rằng là nữ nhân a."
"Nghe nói hắn là nhi tử hoàng đế sủng ái nhất, cũng bởi vì hắn có tướng mạo cực giống sủng phi."
Ninh Bảo Nhi ngồi ở bên cạnh, lời của họ đều rơi vào tai, nhất là 'nhị hoàng tử’, trong lòng liền rung lên, không biết nàng là may mắn hay bất hạnh, cư nhiên cứu hoàng tử một nước, nói may mắn là hắn không chết ở Đại
Lịch, nói bất hạnh là vạn nhất người nhà biết được nàng gặp hoàng tử
Miền bắc Trung Quốc thì sẽ chọc ngoáy nàng.
Chỉ là hắn đường
đường là hoàng tử một nước, thế nào lại bị thương tiến vào nhà nàng, hơn nữa hôm qua bộ dáng hắn rõ ràng rất suy yếu, không chịu nổi một quyền,
thế nào mà hiện tại lại như không sao?
Mọi người đều ngồi xuống,
Tử Tang Vũ ngồi sao len lén nhìn qua người đã cứu hắn, hôm trước sắc
trời tờ mờ tối, không thấy rõ, hôm nay gặp lại, nàng giống như một đóa
hoa yêu kiều vừa nở rộ, xinh đẹp khiến người ta không muốn dời mắt.
Sau đó liền nghe thấy thái giám ngoài cửa ngâm xướng, "Trấn Nam Vương thế tử đến."
Chỉ thấy một nam nhân tư thế oai hùng hiên ngang, ăn mặc kim sắc điệp khố, tiến đến.
"Mộ Dung Hạo gặp qua hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, chúc hoàng hậu
nương nương xuân thu không già, con cháu đầy nhà, ta đặc biệt chuẩn bị
một lễ nhỏ cho hoàng hậu nương nương."
Nạp Lan Minh cùng Âu Dương Mẫn nhìn nhau, sau đó Âu Dương Mẫm mỉm cười, "Thế tử đa lễ, mau mau đứng lên, ban ghế ngồi."
Mộ Dung Hạo ngồi ở chỗ trống cuối cùng, phía dưới thái tử, nhìn thấy thái tử kia, hai người liền như bằng hữu nhiều, bắt tay.
"Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp."
Tuy trên mặt mang nụ cười thân thiết, thế nhưng trên tay lại truyền đến
tiếng xương cốt lạch cạch, chỉ có bọn họ biết âm thanh đó biểu lộ cái
gì.
Triều thần đều dâng tặng lễ vật, lần này ngày sinh hoàng hậu nương nương lại được không ít thứ, vì để cho thọ yến náo nhiệt, hoàng
hậu nương nương cố ý chọn lựa mấy thứ đểu công tử, quý nữ trẻ tuổi biểu
diễn, đây mới là trọng điểm của yến hội.
Ninh Bảo Nhi ngồi ở phía dưới, luôn luôn cảm giác không khí có chút cổ quái, dường như có ánh
mắt đang âm thầm nhìn nàng chằm chằm, vì vậy bỗng nhiên ngẩng đầu hướng
về ánh mắt kiat, liền đối mặt một nữ tử.
Ninh Bảo Nhi nhíu mày,
nàng kia ăn mặc một thân thanh sắc, da thịt nõn nà, môi không điểm mà
hồng, mi không vẽ mà thanh, mặt như phấn, mắt như nước, tướng mạo coi
như khuynh quốc khuynh thành, chỉ là kia trong đôi mắt mang theo vẻ âm
ngoan, ánh mắt lạnh như băng vẫn nhìn nàng, nhìn dung mạo người kia,
trong đầu không ngừng nhớ lại, nàng không nhớ rõ mình đã gặp qua.
Ninh Bảo Nhi rơi vào trầm tư, chỉ là sau một khắc đã nhìn thấy nữ nhân kia vui sướng nhiên đứng lên.
"Hoàng hậu nương nương, thần nghĩ muốn biểu diễn trợ hứng một phen."
Mọi người nhìn về phía nữ tử, chỉ nghe thấy hoàng hậu nhàn nhạt nói, "An
quận chúa, sao hôm nay lại có nhã hứng, vậy làm phiền quận chúa mở màn
biểu diễn một phen."
Ninh Bảo Nhi nhìn cô gái kia, lầm bẩm, "An quận chúa?"
Ninh phu nhân ngồi bên cạnh Ninh Bảo Nhi, nhìn nữ nhi nghi hoặc, vì vậy chậm rãi giải thích, "Nàng là nữ nhi An thân vương, An Kỳ phủ, từ nhỏ sống
tại đất phong, bình thường không hay xuất hiện ở kinh thành, ngươi không biết nàng cũng phải, xem dáng vẻ này của nàng, có lẽ lần này là vì cầu
hôn mà đến, không biết công tử nhà nào xứng đôi với nàng, nghe nói nàng
văn giỏi mà võ cũng lợi hại.”
Ninh Bảo Nhi nghe Ninh phu nhân
nói, An Kỳ phủ, kiếp trước nàng cũng không nhớ rõ có người như vậy, từ
đâu mà chui ra, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt, sao lại dùng ánh mắt đó
nhìn nàng.