”Tiểu thư, con chó này…. quá là mập, ngươi nhìn ánh mắt của nó xem, dường như sắp chết vậy.“
Ninh Bảo Nhi cầm một cây lược gỗ, chải lông cho Hi nhi, khi nghe thấy Thược
Dược nói thế liền bảo, "Đi sang một bên, Hi Nhi thì như thế nào, tuy
không to bằng chó trông nhà nhưng cũng biết ăn, biết nhảy…nào có…"
Ninh Bảo Nhi một bên chải lông cho chó, một bên quan sát từ trên xuống dưới
Hi Nhi, quả thực là quá mập, bộ lông vô cùng rậm rạp. Nếu như để xõa ra
thì trông nó sẽ giống như quả cầu hình tròn mất.
Hai người Ninh
Bảo Nhi cùng Thược Dược chăm sóc cho Hi nhi, còn Thông Lan và Bạch Ngọc
đứng ở một bên nhìn, Thông Lan sắc mặt bình thản không nhìn ra bất kì
tâm tư gì, ngược lại thì trong mắt Bạch Ngọc tỏa ra sự hâm mộ.
Ninh Bảo Nhi quét mắt xung quanh đã nhìn thấy Thông Lan, trong đầu chợt nhớ tới đêm hôm đó Thông Lan đốt vàng mã.
"Thông Lan cùng Bạch Ngọc tới đây đã một thời gian, các ngươi cảm thấy như thế nào?"
Thông Lan và Bạch Ngọc đồng thanh, lập tức cung kính nói: "Thưa tiểu thư, nữ
tỳ sống ở đây rất tốt, Thược Dược tỷ tỷ đã chiếu cố bọn nô tỳ rất
nhiều."
Ninh Bảo Nhi vươn tay vuốt ve đầu Hi Nhi, quả thực,
Thược Dược này tính tình thật thà lại quá ngốc nghếch, đối xử với người nào đều muốn móc tim móc phổi ra, bằng không kiếp trước sao có thể bị
các ngươi hại cho chết thảm như vậy.
"Đúng rồi, ta còn không
biết gia cảnh của hai ngươi, nhân tiện ta đang nhàn rỗi tìm hiểu đôi
chút, giúp chúng ta thân thiết với nhau hơn một chút.”
Vừa dứt
lời, Thông Lan vô thức nắm chặt tay lại, dáng vẻ kia hiển nhiên không
muốn nhắc tới, trái lại Bạch Ngọc lại vội vã kể ra, Ninh Bảo Nhi ánh mắt khẽ đảo qua Thông Lan cùng Bạch Ngọc, từ tốn nói "Bạch ngọc, ngươi nói
trước đi.”
“Dạ, tiểu thư, nhà nô tỳ làm nghề nông, trong nhà
nhiều con cái, nô tỳ là đại tỷ, dưới còn có bốn đệ đệ. Đại đệ đệ muốn
kết hôn, vì nhà nghèo, không có đủ bạc lại không muốn phụ mẫu vất vả,
cho nên nữ tỳ mới bán mình làm nô giảm bớt gắng nặng trong nhà."
Lời Bạch ngọc nói là thật, kiếp trước nàng ta cũng nói như vậy. Nàng ta vốn tham lam lại một lòng muốn làm thị thiếp, cho nên kiếp trước Bạch Ngọc
mới dùng hết thủ đoạn leo lên giường Nạp Lan Kỳ, cuối cùng được làm tài
tử.
"Còn Thông Lan?"
Thông Lan nắm chặt ngón tay, "Nô tỳ…
nô tỳ là cô nhi, lúc trước làm nha đầu trong một nhà giàu, sau đó bởi vì nhà chủ phạm sai lầm, toàn gia xảy ra biến cố, vì vậy vị tiểu thư nhà
kia đưa cho nô tỳ khế ước bán thân, rồi nô tỳ đến phủ thừa tướng."
Ninh Bảo Nhi gật đầu, đời trước Thông Lan cũng nói như vậy, lúc đầu nàng
cũng tin, nhưng càng về sau nàng mới biết được, Thông Lan kỳ thực liền
là tiểu thư con nhà giàu, có một nha hoàn thiếp thân là Sung Quân, bằng
không hạ nhân như nàng làm sao có thể tinh thông cầm kỳ thư họa, lại dám mơ tưởng đến vị trí đại phu nhân trong phủ thừa tướng.
Ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, tiếp đó là bóng dáng một phụ nữ trung niên áo trắng vội vã đi tới.
"Tiểu thư."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nàng khẽ giương mắt nhìn lên đã trông
thấy Nhạc mẫu (như kiểu bà vú đúng hông ta?) từ nhỏ đến lớn vẫn luôn
chiếu cố nàng đang đeo túi đứng ở cửa.
"Nhạc mẫu người cuối cùng cũng về ." Ninh Bảo Nhi đứng dậy liền chạy tới trước mặt nhạc mẫu.
Nhạc mẫu mang theo vẻ cưng chìều nhìn Ninh Bảo Nhi, "Một năm nay thân thể
tiểu thư thế nào, nghe nói tiểu thư bệnh nặng một trận đã dọa chết lão
nô, chỉ tại lão nô đi đứng không tốt, lúc đó không thể đến thăm tiểu thư được."
"Khiến nhạc mẫu lo lắng rồi, chân nhạc mẫu thế nào? Còn đau không?"
"Không đau, không đau, ta hiện tại rất tốt. Ta còn đưa cháu trai ngoại của ta - Nhạc Sơn đến đây.”
"Cháu trai ngoại?”
Lúc này Ninh Bảo Nhi mới chú ý tới, đứng sau Nhạc mẫu là một người nam
nhân khôi ngô nhưng trên mặt lại có vết sẹo. Thấy vẻ mặt người đó đầy
sát khí, Ninh Bảo Nhi vô ý thức lui về phía sau một bước, Nhạc mẫu thấy
vậy biết cháu ngoại mình đã dọa Ninh Bảo Nhi liền vội vàng giải thích.
"Tiểu thư đừng sợ, tiểu thư không biết, đứa bé này thuở nhỏ học võ, chỉ là
nhà nghèo nên mỗi ngày săn bắn, trên người mới có mùi máu tanh, mà trên
mặt cũng là dã thú làm cho bị thương, kỳ thực đứa bé này đặc biệt xấu
hổ, lại không thích nói chuyện, trong nhà lão nô chỉ còn mình nó là
người thân." Nói đến đây Nhạc mẫu liền rơi nước mắt, rất sợ Ninh Bảo Nhi ghét bỏ đuổi cháu bà ra ngoài.
Bởi vì kiếp trước hoạn nạn, Ninh Bảo Nhi đã chai sạn, dù người khác có khóc cũng không để ý, cũng chỉ có thể nắm chặt tay Nhạc mẫu,” Nhạc mẫu ngươi đừng khóc, nếu là cháu trai
của ngươi thì cũng là thân nhân của ta, ngươi tìm cho hắn một gian phòng ở trước, bảo ca ca ta tìm cho hắn một công việc, để hắn ở đây hiếu kính ngươi.”
Nhạc mẫu xoa xoa hai hàng nước mắt, bà biết tiểu thư nhà mình tâm địa thiện lương.
Qua bao thời gian, Ninh Bảo Nhi biết được, người gọi là Nhạc mẫu này, không chỉ có võ công, lại còn hiểu y thuật, điều này làm cho Ninh Bảo Nhi vô
cùng hứng thú, vì vậy giúp Nhạc mẫu thu dọn thật tốt, để cháu trai bà
làm hộ vệ ở Bảo Các viện. Tuy nhiên Ninh Bảo Nhi không có chú ý, sau khi Nhạc mẫu thu dọn xong, Thược Dược vẫn đứng cạnh nàng, hai má hồng rực,
gương mặt đỏ như máu.