Hoàng Hậu, Trẫm Sai Rồi

Chương 12: Q.1 - Chương 12: Đặt tên cho chó




"Ngươi vì sao lại ở đây?" Ninh Bảo Nhi lạnh lùng chất vấn.

Lâm Dương Thần sửng sốt ngây ngốc hỏi, "Các người quen nhau sao?."

“Gặp mặt một lần".

"Không biết."

Ninh Bảo Nhi cùng Nạp Lan Kỳ đồng thanh nói.

Nạp Lan Kỳ thực sự không thích Ninh Bảo Nhi phủ nhận quan hệ với hắn, vì vậy chắp tay nói, "Lần trước là tại hạ lỗ mãng đã đắc tội với công tử, tiểu thư chớ trách."

Ninh Bảo Tuấn đi tới bên cạnh Ninh Bảo Nhi rồi nhìn một chút công tử trẻ tuổi đã gặp qua một lần tại Phượng Các

"Thần đệ, vị này chính là?" Lâm Dương Thần gãi đầu một cái, thái tử tính toán đúng là khéo, đại biểu ca này cũng chính là con của thừa tướng, nghĩ rằng dù sao đại ca sẽ phải tham dự vào triều đình, sớm muộn gì cũng nhận ra thái tử, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa muốn bản thân nói bậy về thân phận chủ tử, do dự một hồi, Lâm Dương Thần nhàn nhạt nói.

"Vị này chính là bằng hữu của ta, Âu Dương Kỳ."

Sau khi nghe thấy cái này tên sau, Ninh Bảo Nhi ngẩng phắt đầu lên.

Âu Dương Kỳ? Còn nói là bằng hữu của biểu ca? Bởi vì sau khi nàng trọng sinh mọi việc đã không xảy ra theo quỹ đạo cho nên xuất hiện nhiều chuyện xấu sao? Kiếp trước Nạp Lan Kỳ không đổi tên, cũng không có ngụy trang thành là bằng hữu của biểu ca như thế này.

Tay ôm chó con, mắt trợn trừng ngước nhìn Nạp Lan Kỳ, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng đáng sợ. Chẳng lẽ bởi vì cha quyền cao chức trọng, thái tử hắn sợ cha, nên phái biểu ca nằm vùng ở phủ thừa tướng, tìm hiểu tin tức, nhân cơ hội hãm hại phủ thừa tướng?

Nạp Lan Kỳ quan tâm nhìn Ninh Bảo Nhi, chỉ thấy ánh mắt nàng tràn ngập phòng bị, cái nhìn này khiến hắn rất thương tâm.

Ninh Bảo Tuấn nhạy cảm phát hiện tiểu muội nhà mình nhìn Âu Dương Kỳ một cách cảnh giác, không biết vì sao từ ngày gặp hắn ta một lần, tiểu muội dường như vẫn luôn không thích hắn, Ninh Bảo Tuấn nghĩ chắc chắn sẽ không phải vì vị công tử này lớn lên nhìn giống nam kỹ mà muội ấy chán ghét, ở đây còn có một ẩn tình khác.

Lâm Dương Thần không chút chú ý đến tới không khí xung quanh, ngây ngô nói, "Bảo Nhi, con chó này còn chưa có tên, ngươi hãy đặt cho nó một cái tên đi, không thể ngày nào cũng gọi là chó con, chó con được.”

Ninh Bảo Nhi thu hồi tầm mắt, chân mày hơi nhếch lên, đặt tên cho chó, đôi mắt linh lợi khẽ động, khóe miệng hơi kéo, hắc hắc một tiếng, ánh mắt mang theo ý cười, ngước mắt nhìn Nạp Lan Kỳ, đôi môi hồng khẽ mở.

"Gọi nó là Hi Nhi cũng tốt."

"Tây Nhi? Hướng tây sao?"

Ninh Bảo Nhi vươn ngón trỏ lắc lư trước mặt Lâm Dương Thần,"Sai, ngày thêm hi vọng.

Nghe êm tai chứ? Nếu không thì gọi là Diệu Nhi, ngày thêm kì diệu.”

Lâm Dương Thần cùng Ninh Bảo Tuấn cùng quay đầu nhìn Ninh Bảo Nhi, chỉ là một con chó mà lại đặt cho cái tên văn nghệ như thế, thật sự là rất..quái!

Đứng ở một bên, Nạp Lan Kỳ chân mày đã sớm xoắn lại, không nói một câu gì, hai chữ Hi Diệu là là danh xưng của hắn, bởi vì hắn sinh ra đúng lúc mặt trời đã lên cao, mặc dù lúc ấy mới sáng sớm, nhưng ánh nắng lại hết sức chói chang, vì vậy phụ hoàng hắn đặt cho hắn là “Dậy hi diệu vi”. Vậy mà hôm nay lại có người lấy cái tên đó đặt tên cho một con chó, thật đúng là làm cho người khác hết chỗ nói.

Cuối cùng quyết định, con chó tên Hi Nhi. Ninh Bảo Nhi còn cố ý nhướng mày nhìn thoáng qua Nạp Lan Kỳ, ai bảo ngươi che giấu thân phận nhân cơ hội tiếp cận phủ thừa tướng, còn tự đặt tên, gì mà Âu Dương Kỳ, nàng ngược lại muốn nhìn một chút, đường đường là thái tử, tương lai làm hoàng đế, lại có cùng tên với một con chó thì sẽ phản ứng gì.

"Hi Nhi, Hi Nhi, sau này ngươi tên là Hi Nhi, để tỷ tỷ xem ngươi là đực hay là cái." Nói xong đem một chân Hi Nhi nhấc lên , thứ chứng minh thân phận lập tức hiện ra.

Ba, đánh yêu cái má của Hi Nhi, "Thật đáng tiếc, dĩ nhiên lại là đực. Được, ta sẽ nuôi ngươi, chờ ngươi lớn lên thật tốt, đến lúc đó cho ngươi cưới một con chó khác và sinh ra một ổ chó con, tương lai nếu như ngươi làm ra thủ đoạn ái thiếp diệt thê thì ta liền ‘răng rắc’ ăn thịt ngươi,đi thôi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi nhìn Thược Dược tỷ tỷ, sau này ngươi phải theo nàng, bây giờ đi tắm trước."

Ninh Bảo Nhi vừa đi vừa lải nhải, sau lưng nàng là ba nam nhân với ba biểu hiện khác nhau.

Lâm Dương Thần lẳng lặng nhìn bóng lưng Ninh Bảo Nhi, "Đại biểu ca, Bảo Nhi muội muội đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Cái kia… chỉ là diễn kịch thôi, ta thấy nhiều rồi ha ha." Ninh Bảo Tuấn có chút lúng túng đưa tay sờ mũi, từ sau khi tiểu muội khỏi bệnh, tính tình của nữ nhân đanh đá liền xuất hiện, chẳng thấy một điểm tiểu thư khuê các đâu, tuy nhiên hắn thấy đã thành thói quen, nhưng muội ấy vừa mới ‘răng rắc’ bẻ ngón tay, thật đúng là khiến hắn hoảng sợ.

Nạp Lan Kỳ có chút phiền muộn nhìn về phía Ninh Bảo Nhi, “ái thiếp diệt thê” bốn chữ này giống cái kim trong miệng hắn, khiến hắn không thở nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.