Trong đại sảnh, Ninh
phu nhân đang thưởng thức trà, khi nghe thấy có người gọi, bà giương mắt nhìn lên đã thấy tiểu chất tử nhà mình (cháu hay sao í) như hài tử chạy vọt vào.
"Ngươi tiểu tử này, đã lớn như vậy rồi, ta phải bảo mẹ ngươi tìm cho ngươi một tiểu thê tử mới được.”
Lâm Dương Thần nhíu mày, “Ta không cần tiểu nương tử, phiền phức chết đi.”
Ninh phu nhân cười ha ha, biết ngay tiểu tử này sẽ nói như thế.
"Uông uông... .”
Chó con trong lòng Lâm Dương Thần không ngừng giãy dụa, lại còn gào thét.
Ninh phu nhân sửng sốt, ngạc nhiên nói, “Đây là thứ gì, từ đâu tới?”
Lâm Dương Thần mới nhớ tới nguyên nhân mình tới đây.
"Cô, đây là ta cho Bảo Nhi muội muội làm sủng vật, đến từ…”
“Khụ.”
Lâm Dương Thần bỗng nhiên quay đầu lại, hỏng, hắn phải làm nhiệm vụ a, nhìn người đứng thẳng yên lặng ở phía sau mình, Lâm Dương Thần có cảm giác
cả người phát lạnh.
Nạp Lan Kỳ lệnh cho Lâm Dương Thần nói mình
là bằng hữu của hắn, giới thiệu mình cho Ninh Bảo Nhi, thế nhưng đường
đường là một thái tử lại bị người ta bỏ quên, hơn nữa phải để mình nhắc
nhở, Lâm Dương Thần mới nhớ tới mình cũng có mặt ở đây.
Lâm Dương Thần có chút ngượng ngùng, quay đầu nói với Ninh phu nhân, "Cô, vị này là bạn tốt của ta, Âu Dương Kỳ.”
Nạp Lan Kỳ đi lên trước thi lễ với Ninh phu nhân, "Ra mắt Ninh phu nhân.”
Ninh phu nhân nhìn thiếu niên trước mặt một chút, mi thanh mục tú, mười phần tuấn tú, trên mặt liền hiện lên vẻ tán thưởng.
"Vị công tử này lớn lên thật là tuấn tú, nhà ai có con trai hay con rể thế này chắc chỉ muốn giấu đi a.”
Nạp Lan Kỳ bị bỏ quên tâm tình có chút tức tối, chỉ là khi nghe thấy
Ninh phu nhân khen mình, muộn phiền bực tức gì đều quét sạch, không có
gì quan trọng hơn là được mẹ vợ khen a.
Tuy trên mặt không thể hiện gì nhưng vẫn có thể nhìn ra Nạp Lan Kỳ vui vẻ, "Phu nhân quá khen rồi.”
Lâm Dương Thần đứng bên nhìn thái tử lạnh lùng nhà mình, bây giờ khuôn mặt
cứ như đang nở hoa, nhất thời sởn tóc gáy, trước giờ hắn luôn cảm thấy
có cái gì đó không đúng, từ lúc hắn đến phủ thái tử phủ nhậm chức cũng
đã gần nửa năm, nhưng thái tử cho tới bây giờ cũng không thân cận với
hắn, không biết tại sao đột nhiên đối tốt với hắn như thế, không chỉ cho hắn chức vụ thị vệ bên mình mà hình như còn lấy lòng hắn.
Liếc nhìn thái tử, Lâm Dương Thần xoa cằm suy nghĩ.
Nạp Lan Kỳ cùng Ninh phu nhân hàn huyên xong liền cho Lâm Dương Thần một
ánh mắt, chỉ là Lâm Dương Thần không biết, dường như đang lạc vào cõi
tiên, nhìn chằm chằm Nạp Lan Kỳ nhưng không nhúc nhích.
"Khụ... Khụ..”
Dùng sức bấm một cái trên người Lâm Dương Thần, Lâm Dương Thần ngơ ngác phản ứng lại, giương mắt nhìn Nạp Lan Kỳ, đã nhìn thấy Nạp Lan Kỳ chớp chớp
mắt liên tục nhìn hắn.
Ho nhẹ một tiếng.
"Khụ, cô, Bảo Nhi đâu, ta muốn đưa vật này cho nàng.’
"Nha đầu này vừa mới ở bên ngoài về, chắc đang ở trong sân luyện võ cùng Tuấn Nhi.”
Luyện võ? Nạp Lan Kỳ nghi hoặc, kiếp trước hắn không biết hoàng hậu lại có
võ, nghĩ cũng đúng, bản thân mình chưa bao giờ quan tâm nàng thì làm sao có thể biết, thế nhưng hoàng hậu luyện võ, hắn cũng rất tò mò, không
biết khi còn là thiếu nữ, hoàng hậu luyện võ sẽ có dáng vẻ gì.
Nạp Lan Kỳ nhếch miệng, Lâm Dương Thần thấy vậy cũng không dám chậm trễ,
tạm biệt Ninh phu nhân xong liền đưa Nạp Lan Kỳ đi đến hậu viện, chỉ là hai người vừa mới đến hậu viện đã nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau.
"Hắc, ha, xem ta ra chiêu."
"Tiểu muội, ngươi đánh thật sao?”
"Điều đó là đương nhiên, nếu đại ca thua phải mang ta ra ngoài cưỡi ngựa, nếu đại ca thắng phải mang ta đi Linh Nhân quán (quán cho kĩ nam đó) để học thêm kiến thức."
Khi nghe thấy câu cuối cùng Ninh Bảo Nhi, Nạp
Lan Kỳ lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất, Ninh phu nhân nói nàng
luyện võ, vậy mà hoàng hậu vừa mới nói gì, Linh Nhân quán đâu phải là
nơi có thể tìm hiểu kiến thức a.
Ninh Bảo Tuấn nghe Ninh Bảo Nhi
nói xong, đỡ trán, đây là trận đấu sao, bất luận thắng thua hắn đều ăn
đủ mệt, đây không phải là tỷ thí a, đây là bắt hắn phạm tội, nếu hắn
thua sẽ phải nói với mẫu thân cho nàng đi du ngoạn, tuy mẫu thân sẽ
không mắng hắn, thế nhưng cũng sẽ nói hắn vài câu, mà nếu hắn thắng lại
phải đưa nàng đi Linh Nhân quán, hắn lớn như thế này mà còn chưa đi chỗ
kia bao giờ.
Nắm bảo kiếm trong tay, Ninh Bảo Nhi đắc ý nhìn về phía Ninh Bảo Tuấn cười nói, "Thế nào?”
Lạch cạch một tiếng, Ninh Bảo Tuấn trực tiếp ném thanh kiếm, "Ta không đánh nữa.”
Ninh Bảo Nhi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng Ninh Bảo Tuấn dừng lại, nhất thời tru lên, "Không được, không được.”
"Ha ha ha... ."
"Bảo Nhi muội muội, sao lại quay ra khi dễ đại ca thế kia.”
Nghe tiếng nói nhạo báng, Ninh Bảo Nhi quay đầu nhìn lại, đã thấy biểu ca
nhà cậu hai Lâm Dương Thần đứng ở hành lang, trong lòng còn ôm một cục
bông mềm mềm gì đó.
"Uông uông... .”
Nghe tiếng kêu, Ninh Bảo Nhi mắt sáng ngời, ném thẳng thanh kiếm trong tay đi liền chạy về phía Lâm Dương Thần.
"Biểu ca, ngươi ôm cái gì vậy?.”Đưa tay vuốt ve thứ mềm mại như nhung kia,
lúc này có cái gì đó liếm tay Ninh Bảo Nhi, Ninh Bảo Nhi nhất thời sợ
hãi co rụt về phía sau.
"Cái gì a?”
Lâm Dương Thần cười hắc hắc, “Đây là một con chó con, cho ngươi đó, muốn không?”
Ninh Bảo Nhi đem chó con ôm vào trong lòng, chỉ thấy con chó này đặc biệt
linh hoạt, nằm trong lòng Ninh Bảo Nhi giãy dụa qua lại, đồng thời thỉnh thoảng còn lè lưỡi liếm tay Ninh Bảo Nhi, Ninh Bảo Nhi ha ha cười vui
vẻ, giống chó này là này đầu tiên nàng nhìn thấy, kiếp trước biểu ca
cũng không tặng sủng vật cho nàng, thôi nói chung mặc kệ thế nào thì có
con chó nhỏ này nàng cũng vui rồi.
Ninh Bảo Nhi đang đùa với chó
con, bỗng nhiên thấy một bóng dáng xa lạ, giương mắt nhìn lên đúng lúc
chống lại ánh mắt tràn đầy ý cười của Nạp Lan Kỳ.