Cửa lớn phủ thừa tướng.
“Ca, phần này là cho ta, phần kia ngươi đưa cho mẹ, ta về phòng đây.”
Ninh Bảo Tuấn nhìn Ninh Bảo Nhi một chút, “Thế nào, không cùng ta đi thỉnh an mẹ sao?”
“Ta về trước đổi trang phục, ngươi xem ta ăn mặc như thế này, mẹ nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng ta.’
Ninh Bảo Tuấn cho rằng Ninh Bảo Nhi thực sự là sợ bị mẹ mắng nàng không có hình tượng nữ nhi, vì vậy gật đầu.
Ninh Bảo Nhi cầm chân vịt trong tay, lặng lẽ đi về viện của mình, tới cửa
viện, Ninh Bảo Nhi không có đi vào, ngược lại đứng ở cửa nhìn xung
quanh, chợt thấy một bóng dáng màu xanh lam vội vã chạy, hơn nữa trong
tay còn cầm ngọn nến cùng vàng mã.
Ninh Bảo Nhi nhướng mày nhìn
bóng dáng kia biến mất mới đi vào trong Bảo Các viện, tại chính sảnh,
Thược Dược giống như tiểu ngốc tử đang lau lau cọ cọ, mà Bạch Ngọc lại
đang thướt tha cầm rổ lấy cánh hoa, chân mày Ninh Bảo Nhi nhíu chặt,
nàng ta cố tình ư, để nhất đẳng nha hoàn làm chuyện nặng, mà nhị đẳng
nha hoàn như nàng lại ung dung nhặt hoa.
Đi tới đặt mông xuống
ghế, Thược Dược ngốc nghếch lau ghế, nhìn thấy nàng trở về liền cầm khăn chạy tới, cười hì hì nói, “Tiểu thư, ngươi đã về, lần sau ra ngoài nhớ
mang ta đi, ở trong nhà thật nhàm chán.”
Đâu phải Ninh Bảo Nhi
quên không gọi Thược Dược đi, mà là phụ thân cùng mẫu thân không cho
phép a, hiện tại muốn ra ngoài cũng không có cửa đâu.
Ninh Bảo Nhi tức thì tức, đặt chân vịt trong tay lên bàn, giọng nói mang theo mùi thuốc súng.
“Mau ăn đi, sau đó tìm việc mà làm, ta không nghĩ tới ngươi có thể làm nhiều việc như thế a, nhanh, ăn xong lau cả tiểu viện, phòng ngói, trên lá
cây kia cũng rất nhiều bụi, toàn bộ đều phải lau sạch, đến lúc đó ta sẽ
kiểm tra.”
Thược Dược sửng sốt, tiểu thư sao lại bắt nàng làm
nhiều việc như thế, nhìn trên bàn để một cái túi nhỏ, trong lòng đoán
xem đó là món gì ngon, nhưng không dám động thủ, bởi vì nàng sợ ăn xong
sẽ chết a.
“Tiểu thư..” Giọng nói Thược Dược mang theo chút ủy khuất.
Ninh Bảo Nhi làm như không thấy, nhàn nhạt nói, “Đừng gọi ta, không phải
ngươi thích làm việc sao, đúng là một nha hoàn tốt, giờ ta tìm việc cho
ngươi làm rồi, mau mau lau cho sạch sẽ.”
Kiếp trước Thược Dược đi theo Ninh Bảo Nhi đã ăn bao nhiêu đắng cay, khổ cực, kiếp này, Ninh Bảo Nhi đau lòng vì nàng mười phần, cho nên cũng không bắt nàng phải làm
việc, chỉ cần bưng trà rót nước, trong một năm sống lại, nàng đã phân
phó hạ nhân làm mọi việc, còn những việc đơn giản thì chính mình sẽ làm.
Thược Dược nghe xong liền vui vẻ, “Tiểu thư, không phải ta muốn làm nha, chỉ
là Bạch Ngọc tỷ tỷ bị đứt tay, không thể dính nước, mà Thông Lan tỷ tỷ
nói với quản gia là đi ra ngoài có việc, dù sao ta cũng đang nhàm chán
nên làm chút thôi.”
Thược Dược cười ‘hắc hắc’, biết tiểu thư quan tâm mình nên yên tâm lấy túi đồ ăn, Ninh Bảo Nhi nhíu mày, nha đầu ngốc này, nàng không biết kiếp trước Thông Lan cùng Bạch Ngọc đối xử với
nàng thế nào sao, Thược Dược vui vẻ ăn, Ninh Bảo Nhi chẳng tính toán
nữa, dù sao đời người còn dài, nàng được sống lại, có thời gian đối phó
với bọn người kia.
“Tiểu thư, chân vịt này ngon quá.”
Ninh Bảo Nhi trừng mắt nhìn Thược Dược, xoay người đi vào trong phòng thay quần áo.
Đứng ở bụi hoa, Bạch Ngọc cắn môi dưới, mấy ngày nay ả luôn quan sát, phát
hiện Thược Dược rất đơn thuần nhưng tiểu thư lại đặc biệt yêu thích
nàng, mặc kệ ả làm gì trước mặt tiểu thư, tiểu thư đều giống như không
nhìn thấy, thật là tức chết ả.
______
Đêm, Ninh Bảo Nhi
ngồi ở cửa sổ trước khuê phòng đọc sách, đây đã là thói quen của nàng,
bởi vì đêm trong hoàng cung đặc biệt dài, nhất là đêm khuya yên tĩnh lại càng đáng sợ, cho nên nàng luôn dùng sách để giết thời gian. Bây giờ,
không đọc không ngủ được.
Nhìn sắc trời có lẽ đã là canh hai, lại nhìn Thược Dược nằm ngủ trước bàn, đứng dậy vặn eo, trên trời trăng
sáng, nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ở đời trước, Ninh Bảo Nhi cảm giác
như đã trôi qua mấy kiếp, trước đây trong lòng nàng chỉ có bóng dáng Nạp Lan Kỳ, không hề suy nghĩ cho bản thân, mà bây giờ cái gì cũng không
có, chỉ có chút cô tịch.
Lúc này ngoài cửa sổ hiện lên một luồng khói xanh, Ninh Bảo Nhi nhíu mi, hơn nửa đêm lại có khói, chẳng lẽ có nơi nào bị cháy.
Lấy áo khoác lên người, tránh để Thược Dược tỉnh giấc, Ninh Bảo Nhi một mình đi ra ngoài.
Theo hướng làn khói đi tới sau một hòn giả sơn đã nhìn thấy nửa mặt Thông
Lan dưới ánh nến, nàng ta đang thả vàng mã vào một cái chậu than, miệng
còn lẩm bẩm.
“Cha mẹ hãy phù hộ cho nữ nhi mau chóng tìm được đệ đệ, đến lúc đó nữ nhi sẽ báo thù rửa hận mang theo đệ đệ cao chạy xa bay.”
Đệ đệ? Báo thù? Liên tiếp mấy dấu hỏi chấm xuất hiện trong đầu Ninh Bảo
Nhi, nàng không biết Thông Lan lại có một đệ đệ, còn báo thù là ý gì,
Ninh Bảo Nhi đột nhiên phát hiện mình thực sự không hiểu thấu con người
Thông Lan, nàng chỉ biết kiếp trước nàng ta yêu Mộ đại ca, sau đó nhân
tham sống hận (ta chịu, ko có bản raw nó khổ thế đấy =.=), nhưng không
biết nàng có thù chưa báo, còn muốn tìm đệ đệ.
Thông Lan làm hết
mọi thứ, khẩn trương thu dọn, vội vã rời đi, sau khi Thông Lan rời khỏi, Ninh Bảo Nhi mới từ sau hòn giả sơn đi ra, nàng phát hiện dù nàng có
trọng sinh nhưng rất nhiều vấn đề mà nàng cũng chưa biết, xem ra nàng
nên điều tra Thông Lan cẩn thận mới được.