Hoàng Hậu, Trẫm Sai Rồi

Chương 9: Q.1 - Chương 9: Trời cũng giúp ta!




Cửa một sương phòng chậm rãi mở ra, một vị công tử mặc bạch y (áo trắng), tay cầm ngọc phiến (quạt ngọc) chậm rãi đi ra, sau lưng còn có một hộ vệ vẻ mặt lạnh lùng, Dung Băng đứng cạnh Lý Mộc Kỳ hai mắt sáng ngời, bị miếng ngọc bội trên người công tử kia hấp dẫn, bởi vì trên mặt nó viết chữ ‘Thanh’ sáng loáng, ngọc bội kia là loại thượng hạng, lại có một chữ ‘Thanh’, trong kinh thành người mang ngọc bội này chỉ có một, là Nhị hoàng tử, chỉ cần là người có thân phận hiển hách đều tránh không dây dưa với hoàng gia để khỏi gặp phải tai họa.

Nhìn Nhị hoàng tử tuấn lãng phong lưu, Dung Băng ảo não, lại nhìn Lý Mộc Kỳ ngu ngốc, thở dài. Thay đổi sắc mặt, giọng nói Dung Băng mềm mại như nước, “Kỳ ca ca, đừng như vậy, nhiều người càng náo nhiệt a, chỉ có mỗi ba người chúng ta ở đây thì quá cô đơn, chẳng có ý nghĩa gì.”

Lý Mộc Kỳ nghe ra trong giọng của Dung Băng mang theo sự tức giận nhẹ, không biết mình có làm sai hay không, gãi đầu một cái, không kiên nhẫn nói với chưởng quỹ, “Tốt, cứ như vậy đi, cho chúng ta một phòng tốt nhất.”

Lúc này Lý Mộc Song cũng nhìn thấy vị công tử đứng ở cửa kia, chỉ là nàng không quan sát cẩn thận giống Dung Băng, một lòng muốn nhào vào tuấn nhan kia, nhưng nghe Dung Băng nói chuyện với Lý Mộc Kỳ thì liền tỉnh lại, ôm cánh tay Lý Mộc Kỳ làm nũng.

“Được rồi, vậy liền nghe theo Băng tỷ.” Vừa nói vừa len lén nhìn vị công tử xuất trần kia.

Dung Băng ngăn cản lại, khiến cho Lý Mộc Kỳ bỏ qua ý tưởng bao toàn bộ Tiêu lầu, ngượng ngùng ngước mắt nhìn người đứng ở của sương phòng, mỉm cười.

Đợi Dung Băng, Lý Mộc Kỳ, Lý Mộc Song tiến vào phòng khác, Nạp Lan Thanh mở ngọc phiến, nhẹ nhàng hỏi, “Người vừa rồi là ai?”

Hộ vệ đứng sau Nạp Lan Thanh trả lời, “Là trưởng tử cùng trưởng nữ của thương nhân vận chuyển muối, người bên trái họ là thiên kim nhà thị lang, Dung Băng.”

Nạp lan Thanh bày ra bộ dáng đã hiểu, ánh mắt híp lại, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt ý cười, lúc này một giọng nói từ căn phòng cách vách vang lên.

Ninh Bảo Nhi ăn uống no đủ, từ trong sương phòng đi ra, Ninh Bảo Tuấn đi sau lưng nàng, trong tay còn mang theo hai túi chân vịt được bọc gói tốt.

Nhìn tiểu muội nhà mình chả có hình tượng, trong lòng có chút lo lắng cho tương lai tiểu muội, không biết công tử nhà ai sẽ lấy được tiểu muội, dáng vẻ khi ăn uống của Bảo Nhi…Ninh Bảo Tuấn cười trộm, nếu quả thật có người tới nhà cầu hôn mà nhìn tiểu muội ăn uống như thế, còn không bị hù dọa đi.

Ninh Bảo Tuấn cùng Ninh Bảo Nhi đi ra trước không có thấy Nạp Lan Thanh đứng sau lưng, vì vậy cứ đi về phía trước, mà Ninh Bảo Nhi lại còn liếm hàm răng, oành oạch nói hôm nay chân vịt mặn.

Nạp Lan Thanh lần đầu nhìn thấy nữ tữ có bộ dáng như thế, thị vệ đứng sau nhàn nhạt nói, “Đó là thừa tướng đại công tử cùng với tiểu muội vừa khỏi bệnh.”

Nạp Lan Thanh nghe xong lập tức nhướng mi, thì ra đây chính là con gái quý giá của thừa tướng, mười bảy tuổi rồi nhưng chưa có ý trung nhân, thế nhưng thừa tướng phủ sao có thể giáo dục ra một nữ nhi lỗ mãng như thế.

Nạp Lan Kỳ ủ rũ cúi đầu trở lại phủ thái tử, trong tay nắm chặt cây trâm mà Ninh Bảo Nhi không cần, trong lòng vừa đau đớn vừa hối hận, hối hận vì kiếp trước đã không nghe lời Bảo Nhi, đau đớn vì kiếp này làm sao mới có thể khiến Bảo Nhi lại yêu hắn.

Nạp Lan Kỳ đứng suy nghĩ trong đình viện, nhìn cây lá xum xuê, chợt nghe thấy tiếng gì đó.

“Cái này từ đâu mà ra?”

“Dạ, là Vương thái y mang tới.”

“Uông, uông…”

Tiếng động vật kêu, Nạp Lan Kỳ lấy lại tinh thần nhìn phía hành lang, đã thấy hai thị vệ, một người trong tay còn ôm một con vật.

“Vật nhỏ này âm thanh rất hay.”

“Dạ, nó rất linh hoạt cho nên Vương thái y mới đưa tới.”

Nạp Lan Kỳ chậm rãi đi tới cạnh hai thị vệ, nhẹ giọng hỏi, “Đây là cái gì?”

Hai hộ vệ nghe thấy tiếng thái tử, giật mình kêu lên, “Thái tử điện hạ.”

Nạp Lan Kỳ phất phất tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vật sống trong tay thị vệ, vật nhỏ kia gào thét với Nạp Lan Kỳ.

Thị vệ kia lập tức quỳ xuống, “Thái tử điện hạ tha tội, vật nhỏ này gặp người liền như vậy, thuộc hạ chạm vào nó cũng bị nó kêu, vừa nãy nó còn cắn thuộc hạ.”

“Đứng lên đi.”

Nạp Lan Kỳ nhìn vật nhỏ kia, “Nó không có mắt.”

Nghe lời này, tên thị vệ kia bật cười, “Thì ra thái tử cũng cảm thấy như vậy, trước đây thuộc hạ thấy dáng vẻ nó tốt nên liền xin Vương thái y cho thuộc hạ, con chó con này khi sinh ra đã nhỏ gầy, tưởng rằng không thể sống được, sau khi được Vương thái y chữa trị mới được như thế này, mắt của nó ở đây.”

Quả nhiên nhìn thấy giữa đám lông có một đôi mắt đen láy to tròn.

“Tên nó là gì?”

“Tạm thời nó chưa có tên, thuộc hạ định đưa cho biểu muội đặt tên và dạy dỗ.”

“Đưa cho biểu muội ngươi?”

“Dạ, biểu muội thuộc hạ vừa mới khỏi bệnh, cho nên thuộc hạ muốn tìm cho nàng một sủng vật.”

Nạp Lan Kỳ suy nghĩ, nếu như đưa vật nhỏ kỳ kỳ này cho Bảo Nhi thì nàng liệu có chút hảo cảm với hắn không, lập tức ngẩng đầu nhìn thị vệ kia, đột nhiên cảm thấy thật quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào, đầu óc xoay vòng vòng, chợt nhớ ra đây là Thống lĩnh thị vệ, lúc hoàng hậu chết đã chạy vào hậu cung, quên đi lễ tiết, nên bản thân đã bị cách chức nhốt vào thiên lao.

Nạp Lan Kỳ tinh tế quan sát, sau đó mở miệng, “Biểu muội ngươi là ai?”

Lần này thị vệ ôm con chó không mở miệng, ngược lại thị vệ đứng bên liền đoạt lời, “Chính là trưởng nữ phủ thừa tướng, Ninh Bảo Nhi.”

“Ngươi tên là gì?”

“Thuộc hạ là Lâm Dương Thần.”

Lâm Dương Thần, nghe cái tên này, đầu óc Nạp Lan Kỳ ầm ầm, thật là ông trời đang giúp hắn, vốn nghĩ rằng hôm nay chọc giận hoàng hậu, sẽ chẳng còn cơ hội gặp mặt, thì ra lão Thiên đối đãi với hắn không tệ, trong nhà hắn còn có một người tài ba, Lâm Dương Thần là không phải là nhị công tử của đại học sĩ nội các sao, không phải là biểu ca của hoàng hậu sao? Kiếp trước hắn không thích hoàng hậu có quan hệ cùng người khác nên không chút do dự trực tiếp bắt Lâm Dương Thần vào ngục, cuối cùng đại học sĩ nội các, phụ thân Lâm Dương Thần cũng phải đến cầu xin hắn.

Tình cảm biểu ca biểu muội nàng rất tốt, hắn nghĩ ra cách tặng quà cho nàng rồi.

Mắt đăm đăm nhìn Lâm Dương Thần, khóe miệng còn nở nụ cười bí ẩn.

Lâm Dương Thần cả người sợ hãi, không biết mình nói bậy cái gì mà chọc giận thái tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.