Ninh Bảo Nhi và Ninh Bảo Tuấn đi tới Túy Tiêu Lầu, mới vừa đi vào thì tiểu nhị liền dẫn hai người tới sương phòng ở lầu hai.
Sau khi gọi thức ăn xong, Ninh Bảo Nhi và Ninh Bảo Tuấn ngồi bên cạnh cửa
sổ, chỉ thấy Ninh Bảo Nhi vô cùng im lặng nhìn ra ngoài cửa số.
“Bảo Nhi, ngươi quen người hồi nãy sao?”
Ninh Bảo Nhi quay đầu về phía Ninh Bảo Tuấn, chân mày nhíu lại như có thể
kẹp chết một con ruồi “Ai nha? Mấy người trong Phượng các kia, ta cũng
không biết, vừa nhìn cái dáng vẻ môi hồng răng thắng thì liền biết nhất
định là một tiểu quan trong Linh Nhân quán*, ta làm sao có thể quen hắn
chứ, ngươi nhìn cái dáng vẻ cầm cây trâm đó đi, ghê tởm chết.”
*nơi dành cho nam kĩ đó
Ninh Bảo Ninh ôm cánh tay làm động tác run run.
Chỉ là cử động của nàng lại làm Ninh Bảo Tuấn ở một bên sửng sốt, bản thân
cảm thấy được tiểu muội ghét bỏ người này, bỗng nhiên sau khi lấy lại
được tinh thần, bàn tay đầy những vết chai do quanh năm nắm kiếm, búng
lên trán Ninh Bảo Nhi, “Cái nha đầu này, nói linh tinh gì đấy, cái gì mà Linh Nhân quán, nếu để mẫu thân biết được từ trong miệng ngươi nói ra
như vậy, thì cẩn thận ngươi sẽ bị mẫu thân đánh.”
Ninh Bảo Nhi
nghịch ngợm lè lưỡi, cảm thấy nói xấu Nạp Lan Kỳ cũng không tốt lắm,
nhưng nhìn xem dáng dấp của Nạp Lan Kỳ đi, nếu như đưa tới Linh Nhân
Quán thì nhất định sẽ là cái tên đứng đầu bảng.
Hai huynh muội ở
trong sương phòng đùa giỡn, bỗng nhiên ở cửa truyền đến tiếng động náo
nhiệt, lúc này tiểu nhị bỗng nhiên gõ cửa đi vào.
Chân mày Ninh Bảo Tuấn nhíu lại: “Có gì không ổn sao?”
Tiểu nhị cúi người xin lỗi, “Không tốt thưa hai vị khách quan, bên ngoài có
vị công tử nói muốn bao toàn bộ lầu này, đồng thời nói hắn sẽ trả tiền
cơm cho mọi người đang ăn ở đây, hai vị chỉ vừa mới gọi món chân vịt,
ngươi xem sao…”
“Ta phi.” Sao lại nhiều chuyện như vậy nhà, vừa
mới tới Phượng các thì lại gặp Nạp Lan Kỳ chết tiệt này, hiện tại vất vả lắm mới tìm được bữa ăn ngon, lại gặp phải một đám rắc rối này...
Ninh Bảo Nhi nhận lấy chân vịt trong tay tiểu nhị, phân phó nói: “Không đi, hôm nay ta phải ăn ở đây, đưa rượu lên cho ta.”
Tiểu nhị có chút hơi bị làm khó, vì vậy ngẩng đầu về phía Ninh Bảo Tuấn,
Ninh Bảo Tuấn chính là loại người yêu em gái như mạng, trên mặt nhàn
nhạt nói, “Đi đi.” Giọng nói Ninh Bảo Tuấn tuy lạnh nhạt, nhưng lại mang đến một cảm giác bị áp bức rất mạnh mẽ, vì vậy tiểu nhị cũng không dám
nhiều lời nữa liền lập tức đi ra ngoài.
Ninh Bảo Nhi đã đem chân
vịt được gói kỹ mở ra, một chút hình tượng tiểu thư khuê các đều không
có, một tay cầm một cái chân vịt bắt đầu đưa vào trong miệng ăn, không
khỏi khiến Ninh Bảo Tuấn ngồi ở một cảm thấy buồn cười.
Ngoài cửa âm thanh càng lúc càng lớn, có không ít người oán trách, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ nhân như chim hoàng anh.
"Kỳ ca ca, thôi đi, chúng ta chọn một sương phòng mà thôi, không cần bao toàn bộ Tiêu lầu này đâu, quá lãng phí."
"Băng Nhi tỷ tỷ, ngươi cứ yên tâm đi, chút chuyện này đại ca sẽ làm tốt."
Nữ nhân tiếng vừa dứt, Ninh Bảo Nhi liền dừng động tác, trong miệng còn để nửa cái chân vịt, để lại hai cái chân vịt lên bàn, đi tới hé một góc
cửa đã nhìn thấy nữ nhân kiếp trước mình hận nhất, người kia là sủng phi của Nạp Lan Kỳ. Dung quý phi, trưởng nữ của nhà thị lang, Dung Băng.
Kiếp trước Dung Băng tốt bao nhiêu thì nàng lại thảm bấy nhiêu, tất cả bi
thống nàng trải qua đều là do cái nữ nhân ban tặng, Thược Dược, Hải
Đường, còn có tất cả thừa tướng phủ đều bị hãm hại.
Còn có nữ
nhân đứng bên người Dung Băng, con gái trưởng của người vận chuyển muối, Lý Mộc Song, dựa vào quân hệ với Dung Băng, Nạp Lan Kỳ phong nàng làm
Lệ phi, kiếp trước Lệ phi là tay chân của Dung Băng, tranh đấu anh dũng
vì nàng ta.
Hận ý từng chút một kéo tới, dần dần thay đổi khí tức trên người Ninh Bảo Nhi, Ninh Bảo tuấn ngồi ở cách đó không xa phát
hiện có cái gì không đúng, vì vậy đi tới đứng sau lưng Ninh Bảo Nhi,
xuyên thấu qua khe cửa đã nhìn thấy một nam tử đang nói chuyện, hình như là con trưởng của người vận chuyển muối, Lý Mộc Kỳ.
"Bảo Nhi."
Ninh Bảo Nhi khôi phục vẻ mặt, cười với Ninh Bảo Tuấn, "Hắc hắc, ta chỉ muốn xem xem là ai lớn lối như vậy thôi, ca ca mau ăn đi, ta sắp chết đói
rồi."
Ninh Bảo Tuấn lại nhìn mấy người ngoài cửa một chút, quay
đầu nhìn Ninh Bảo Nhi dường như đang che giấu chuyện gì đó liền nghi
hoặc.
Lý Mộc Kỳ ở ngoài cửa rất khí phách nói, "Thế nào, rời đi sao?"
Chưởng quỹ Túy Tiêu lầu đang xin lỗi Lý Mộc Kỳ ngạc nhiên nói, "Lý thiếu gia,
thật xin lỗi, còn có hai sương phòng không có người, thật sự là không có cách nào khác, bởi vì... ."
"Bởi vì sao, ta có tiền, chẳng lẽ còn không bao được cái tửu lâu nho nhỏ này."
Dung Băng đứng ở bên Lý Mộc Kỳ, trong lòng mười phần thích ý, kiêu ngạo khi
Lý Mộc Kỳ đối xử như vậy với nàng, thỏa mãn một lòng hư vinh, nhưng nhìn dáng vẻ chưởng quỹ đắn đo, nói vậy hai người trong gian phòng kia nhất
định là quan to phú quý, giả bộ làm một nữ nhân hiểu biết, Dung Băng bày ra vẻ mặt khổ sở, dịu dàng nói.
"Kỳ ca ca, thôi đi, chỉ là một bữa cơm, không nên làm khó chưởng quỹ."
Dung Băng nhìn giống như vì chưởng quỹ cầu tình, nhưng vào tai Lý Mộc Kỳ lại như trở thành hàm ý khác, ngay cả một tửu lâu nhỏ như thế này mà hắn
cũng không bao được, thật sự là đả kích lòng tự ái của hắn.
Vì vậy hắn la lớn, "Không được, hôm nay ta càng muốn bao nơi này."
Mặt khác bên trong sương phòng, Ninh Bảo Nhi lắc đầu, Dung Băng không hổ là có thể trở thành sủng phi của hoàng đế, chưa mất thời gian đã khiến một vị thiếu niên huyết khí phương cương* vì nàng vung tiền như rác, không
sợ đắc tội với người khác.
*có nhiệt huyết, tinh lực