Hoàng Hậu Vô Đức

Chương 99: Chương 99: Phiên ngoại-Cục cưng




Trưởng tử của Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn tên là Kỷ Chính Tắc.

Trước khi năm tuổi tiểu bằng hữu Kỷ Chính Tắc vẫn luôn là con trai độc đinh. Làm hài tử quan trọng nhất Đại Tề, sinh hoạt thời thơ ấu của Kỷ cũng không khác lắm so với hài tử bình thường khác, nếu nhất định phải nói ra điểm khác biệt, đó chính là nhà hắn so với nhà người ta đều lớn hơn, lớn đến mức bắp đùi nhỏ của hắn hắn đi không nổi, hạ nhân nhà hắn so với nhà người khác cũng nhiều hơn, thế cho nên rất nhiều hạ nhân căn bản không có cơ hội gặp vị tiểu chủ nhân này.

Còn có chính là, phụ thân của hắn là phụ thân nghiêm khắc nhất thiên hạ.

Một trong những chứng cớ, bất luận là cha của ai, cha của hắn cũng có thể mắng đến mức họ mồ hôi ướt đẫm cũng không dám có bất kỳ lời phê bình kín đáo nào.

Thái độ của vị phụ thân này đối đãi với nhi tử thân sinh của mình cũng không quá hiền lành.

Tuy rằng Kỷ Vô Cữu có thể cai trị toàn bộ thiên hạ một cách gọn gàng ngăn nắp, nhưng về phương diện làm cha này lại rất thiếu kinh nghiệm, quan niệm giáo dục của hắn đơn giản mà trực tiếp, nghiêm phụ ra hiếu tử, từ mẫu nhiều bại nhi (cha nghiêm khắc thì con ngoan, mẹ hiền thì con hư).

Trên thực tế, từ khi Kỷ Chính Tắc được sinh ra, Kỷ Vô Cữu đối với đứa con trai này đã rất có ý kiến. Bởi vì bộ dạng oa nhi quá béo, dẫn đến thời điểm mẫu thân sinh hắn ra có chút cố hết sức. Ngày Diệp Trăn Trăn sinh ấy, Kỷ Vô Cữu chờ ngoài phòng sanh đến đầy đầu mồ hôi, đứng không vững ngồi không thật, nghe Diệp Trăn Trăn ở bên trong kêu đau từng tiếng, hắn đau lòng muốn chết, hận không thể thay nàng chịu tội.

Đợi khi hài tử rốt cuộc đi ra, là một tiểu tử mập mạp bảy cân rưỡi(3.75kg), Kỷ Vô Cữu liền vọt vào phòng sinh, không kịp nhìn hài tử một chút, đã trước bổ nhào tới trước giường nhìn Diệp Trăn Trăn.

Sắc mặt Diệp Trăn Trăn tái nhợt, mồ hôi khiến tóc mai nàng dính sát vào mặt, nàng mỏi mệt mắt khép hờ, nhìn thấy Kỷ Vô Cữu đến gần, khóe miệng liền động, cười nói, "Con đâu?" Thanh âm khàn khàn vô lực.

Từ kể từ khi đó, Kỷ Vô Cữu liền cảm thấy, sinh con thật sự không phải là chuyện người nên làm, cho nên về sau bọn họ chỉ cần hài tử này là được rồi.

Nhưng Diệp Trăn Trăn rất muốn có nữ nhi. Kỳ thật Kỷ Vô Cữu cũng muốn có một tiểu công chúa, nhưng vừa nghĩ đến thời điểm Diệp Trăn Trăn sinh nở vô cùng kinh tâm động phách, thật sự lòng hắn vẫn còn sợ hãi, cũng cũng có chút do dự.

Quá vài năm, loại này e ngại nhạt đi một chút, vì khát vọng muốn thấy tiểu công chúa rốt cuộc khiến Diệp Trăn Trăn bụng lần nữa to lên.

Kết quả: lại sinh ra một nhi tử.

Diệp Trăn Trăn: "Lại một lần nữa! Ta không tin cũng như vậy!"

Kỷ Vô Cữu bị lời này của nàng chọc cho có chút buồn cười. Đêm đó, hai người nào đó liền làm loạt hoạt động khiến cho người khác mặt đỏ tim đập dồn dập. Kỷ Vô Cữu ngồi trên giường, để Diệp Trăn Trăn ngồi trên người hắn, hai chân vòng quanh hông của hắn. Hắn một tay ôm nàng, một tay kia nâng mông của nàng giúp nàng cử động lên xuống, vừa thẳng lưng phối hợp với nàng, vừa kề sát bên tai nàng cười khẽ, "Đến đây, nàng cần gì từ ta thì cứ lấy."

Cuối cùng mang thai lần thứ ba.

Lúc hắn nghe thấy"Chúc mừng hoàng thượng, là hoàng tử", Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm, nhi tử thì nhi tử vậy, nhi tử cũng rất tốt.

Lần này sinh nở rất thuận lợi, hắn chạy vào phòng sinh nhìn Diệp Trăn Trăn thì thấy tinh thần Diệp Trăn Trăn vẫn còn tốt, nhìn thấy hắn đến, ai oán nói, "Lại là nhi tử!"

Kỷ Vô Cữu liền an ủi nàng, "Nam nữ đều như nhau, nhi tử cũng là hài tử của chúng ta, đứa bé này lớn lên sẽ giống nàng, nàng nhìn hắn một chút đi."

Lúc này, Diệp Trăn Trăn đột nhiên ôm bụng kêu lên, "Ai ô ô, sao lại thế này, chẳng lẽ tiểu oa nhi kia nghe được oán giận của ta oán giận, liền dỗi bò trở lại?"

Kỷ Vô Cữu cả kinh nói, "Trăn Trăn, nàng làm sao vậy? Bà đỡ!"

Bà đỡ vừa rồi thấy phu thê bọn họ nói chuyện, liền ngượng ngùng đứng kế bên, bây giờ nhìn thấy phản ứng của Diệp Trăn Trăn, liền xốc chăn mền trên người nàng lên nhìn nhìn, vui vẻ nói, "Hoàng Thượng, trong bụng nương nương còn có một hài tử, thỉnh ngài di giá."

Tiểu công chúa liền lấy phương thức như vậy mà ra đời.

Nói nhảm có chút xa rồi, lại nói đến trước mắt. Tiểu bằng hửu Kỷ Chính Tắc ba tuổi, một bộ dạng phấn điêu ngọc mài vô cùng khả ái, nói chuyện có chút trong trẻo mềm mại, hắn vừa mở miệng, vô luận nói cái gì, người khác nghe được tức giận trong lòng đều muốn tan biến hơn phân nửa.

Không chỉ người, ngay cả chim cũng thích hắn. Liêu ca kia của Khôn Ninh cung, ngay cả mặt mũi Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương cũng dám không cho, nhưng vừa nghe thấy tiểu bằng hữu Kỷ Chính Tắc nãi thanh nãi khí gọi nó "Chân ngốc", nó lập tức liền bay tới đậu trên đầu vai hắn, nhu thuận nghe theo.

Cho nên nói, tiểu oa nhi là đại sát khí, không gì có thể phá nổi, mọi việc đều thuận lợi.

Tỷ như, trong hoàng cung có một vị Đại Tôn Phật, ngay cả Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương đều phải chịu thua, nhưng kết quả rốt cuộc lại bị tiểu bằng hữu Kỷ Chính Tắc thu phục.

Thái Hậu thích Kỷ Chính Tắc. Từ lúc tiểu hoàng tử này sinh ra, Diệp Trăn Trăn thường hay mang hắn đến chỗ Thái Hậu lượn qua lại hai vòng. Thái Hậu tận mắt nhìn thấy củ cải đỏ này mỗi ngày một lớn lên, chậm rãi học được cách đi đường, học được cách nói chuyện, học được gọi "Hoàng tổ mẫu".

Lần đầu tiên nghe thấy hắn bi bô chậm rì gọi "Hoàng tổ mẫu", sự cứng rắn kia của Thái Hậu kia liền biến mất, tảng đá treo trong tim cũng từ từ biến mất theo.

Từ đó Thái Hậu liền có thêm một hứng thú đam mê: trêu đùa tiểu tôn tử. Nếu Kỷ Vô Cữu cũng có ở đó, bà nhất định sẽ đắc ý thêm một câu, "So ngươi khi còn nhỏ khả ái hơn!"

Kỷ Vô Cữu không quá lưu tâm. Nam nhân mà so về khả ái, hắn không cần.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Trăn Trăn sờ sờ, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Kỷ Chính Tắc, vừa hôn vừa nói "Con của ta thật đáng yêu" Kỷ Vô Cữu liền có chút ngồi không yên.

"Trăn Trăn, ta thì sao?" Hắn nói.

"Chàng làm sao vậy?" Diệp Trăn Trăn kỳ quái nhìn hắn.

Kỷ Chính Tắc cũng học theo bộ dáng của Diệp Trăn Trăn, kỳ quái nhìn phụ hoàng. Biểu tình hai người Một lớn một nhỏ hai người rất thần kỳ mà tương tự nhau.

Kỷ Vô Cữu chỉ chỉ mặt mình.

Diệp Trăn Trăn ôm lấy nhi tử, "Tới đây, hôn phụ hoàng con một cái đi."

"Không phải bảo hắn hôn, " Kỷ Vô Cữu nói, vừa nhìn đến Kỷ Chính Tắc, nhất thời liền xuất hiệ hắc tuyến, "Biểu tình đó của con là sao!"

Kỷ Chính Tắc biểu tình không có gì, chẳng qua có chút không tình nguyện, có chút ghét bỏ. Đối với người phụ hoàng bình thường một chút cũng không ôn nhu còn rất thích trừng mắt với hắn, Kỷ Chính Tắc có chút sợ hãi, tất nhiên cũng không thể thân cận với hắn giống như thân cận với mẫu hậu.

Không thể giằng co trên mặt với phụ hoàng, vì thế Kỷ Chính Tắc quay đầu tìm kiếm cứu viện, mở to đôi mắt to hắc bạch phân minh nhìn về phía Diệp Trăn Trăn, ủy ủy khuất khuất kêu một tiếng, "Mẫu hậu..."

Diệp Trăn Trăn lập tức trừng Kỷ Vô Cữu, "Chàng hung hãn với con ta làm gì?"

"Ta không..." Kỷ Vô Cữu liền thu lại khí thế.

Ta sợ phụ hoàng, phụ hoàng sợ mẫu hậu, mẫu hậu lại thích ta. Lúc Kỷ Chính Tắc còn rất nhỏ đã học được dùng mẫu hậu để đối phó với phụ hoàng, sau này lúc lớn lên đọc sách, hắn phát hiện đây thật ra là một quy luật phổ biến, tên khoa học gọi "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn".

***

Tóm lại, Kỷ Vô Cữu đối với tiểu bằng hữu Kỷ Chính Tắc có ý kiến rất lớn. Loại ý kiến này vào lúc Kỷ Chính Tắc lặp đi lặp lại nhiều lần bò lên giường Diệp Trăn Trăn ngủ rốt cuộc đạt tới đỉnh điểm.

Tiểu hài tử đối với mẫu thân đều có tâm lý ỷ lại, chuyện này có thể lý giải. Nhưng lý giải thì lý giải, mỗi khi Kỷ Vô Cữu ở trên giường phát hiện có một cây cải đỏ cắt ngang hắn cùng Diệp Trăn Trăn thì luôn có một loại ảo giác lão bà sắp bị cướp đi.

Còn có, vừa có tiểu hài nhi, hắn với Trăn Trăn liền không thể... Cái kia cái đó...

Không thể dễ dàng tha thứ, Kỷ Vô Cữu quyết định tìm Kỷ Chính Tắc nói chuyện.

Sở dĩ muốn tìm Kỷ Chính Tắc mà không phải Diệp Trăn Trăn, là vì cây cải đỏ này mới là đầu sỏ gây nên. Mỗi lần đều là này tiểu tử này chủ động bám lấy quần áo Diệp Trăn Trăn, "Mẫu hậu, con muốn ngủ cùng người." Âm thanh non nớt cùng với đôi mắt cầu xin mở to, Diệp Trăn Trăn lập tức đầu hàng.

Để tỏ lòng coi trọng đối với lần nói chuyện này, Kỷ Vô Cữu gọi Kỷ Chính Tắc tới Dưỡng Tâm điện.

Kỷ chính thì bị người ôm đến đặt trên ghế, co quắp nhìn Kỷ Vô Cữu.

Kỷ Vô Cữu mặt nghiêm, "Về sau không cho tìm ngươi mẫu hậu ngủ nữa."

"A?" Kỷ Chính Tắc nhìn hắn.

Đôi mắt nhỏ kia quá có lực sát thương, mang danh làm một nghiêm phụ, Kỷ Vô Cữu kiên quyết trụ vững, vì thế mặt không chút thay đổi nói, "Ngươi là đại hài tử, nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa, ngươi nên học một chút tự lập đi, đừng suốt ngày quấn lấy mẫu hậu của ngươi."

Bà vú luôn bên cạnh trông coi Kỷ Chính Tắc được lời này, nghĩ thầm nói như vậy với một tiểu hài nhi hơn ba tuổi, Hoàng Thượng ngài thật đúng là... Ha ha...

Lúc này đối với Kỷ Chính Tắc mà nói, lời Kỷ Vô Cữu nói có vẻ thâm ảo, hắn nghe nửa hiểu nửa không, nhưng bản năng biết lời này bất lợi với hắn, vì thế liền bĩu môi, nói, "Con mới ba tuổi, tại sao người có thể đối với con như vậy."

Lời này là học theo Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn thường xuyên quở trách Kỷ Vô Cữu như vậy, nàng cảm thấy không cần quản giáo nghiêm khắc tiểu hài nhi như vậy.

Kỷ Vô Cữu nuốt không trôi bộ dạng như vậy của hắn, "Ngươi đã ba tuổi lẻ tám tháng, đừng giả bộ nhỏ nhắn với ta."

Kỷ Chính Tắc chớp mắt, hỏi, "Phụ hoàng, người đối với con như vậy, mẫu hậu có biết không?"

Kỷ Vô Cữu: "..." Chính giữa hồng tâm.

Vì thế Kỷ Vô Cữu quyết định vẫn là khai thông với Diệp Trăn Trăn trước sẽ khả quan hơn. Màn đêm buông xuống, hắn nằm trên giường, tai nghe được củ cải đỏ bên cạnh tiến vào giấc ngủ, hắn ngồi dậy, kéo Kỷ Chính Tắc ra khỏi đệm giường, đem tiểu oa nhi bế vào đặt bên trong.

Kỷ Vô Cữu nằm nghiêng bên cạnh Diệp Trăn Trăn, hắn kéo tay Diệp Trăn Trăn thủ, nhẹ nhàng xoay người nàng lại, cùng nàng mặt đối mặt.

"Trăn Trăn?" Kỷ Vô Cữu thấp giọng gọi nàng.

Diệp Trăn Trăn đang ngủ liền có chút mơ hồ, nàng hơi hơi nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua Kỷ Vô Cữu, lập tức nói lầm bầm, "Chỉ trong nháy mắt, tại sao lại lớn như vậy."

"???"

Nàng vỗ vỗ cánh tay hắn, "Ngoan, mau ngủ đi... Càng lớn càng giống cha của ngươi."

"!!!"

Kỷ Vô Cữu vội vàng lay tỉnh Diệp Trăn Trăn, "Trăn Trăn, tỉnh tỉnh."

Diệp Trăn Trăn tỉnh táo lại, ánh mắt có chút mắt nhập nhèm, "Sao vậy?"

Kỷ Vô Cữu kề sát vào thêm một chút, dán thân thể vào sát nàng, "Nhớ nàng."

"Hơn nửa đêm chàng không ngủ là để nói cái này? Nhớ cái gì, mỗi ngày không phải đều gặp... Chàng điên rồi, nhi tử còn ở đây!"

"Vậy liền ôm hắn đem đi đi, " Kỷ Vô Cữu buồn bực nói, "Nhi tử nhi tử, trong mắt nàng chỉ có nhi tử."

Diệp Trăn Trăn không phải không để ý, lúc này nhìn thấy Kỷ Vô Cữu như vậy, đột nhiên phát hiện quả thật mình có chút vắng vẻ hắn, vì thế an ủi hắn nói, "Ngày mai đi, được không."

Kỷ Vô Cữu thừa dịp trong lòng Diệp Trăn Trăn có chút áy náy này, vì thế liền ngồi dậy tiến hành trường đàm một phen với nàng, tư tưởng trung tâm chính là làm sao khiến tiêu bằng hữu Kỷ Chính Tắc từ nay về sau ngủ ở nơi của chính mình.

Diệp Trăn Trăn cảm thấy đây không phải đại sự gì, bị hắn dong dài ra như vậy, nàng liền từ từ từng điểm từng điểm một, đáp ứng hắn.

Hai người bí mật mưu đồ xog, vừa muốn đi ngủ, lại phát hiện Kỷ Chính Tắc đã bị đánh thức, cái hiểu cái không nghe bọn họ nói chuyện xong. Hắn lật chăn nhỏ, ủy khuất nhìn Diệp Trăn Trăn, "Mẫu hậu, người không cần con?"

"Không phải, ta..."

Một phen giải thích xoa dịu, một nhà ba người rốt cuộc đạt thành nhất trí: mỗi tháng Kỷ Chính Tắc có thể ngủ trên giường Diệp Trăn Trăn mười ngày, thời điểm khác phải ngoan ngoãn ngủ ở phòng mình, không cho chạy loạn, đặc biệt không được tùy tiện vào phòng mẫu hậu phòng.

Đương nhiên, Kỷ Chính Tắc tính toán, hắn sẽ thường xuyên tìm cách cắt xén cái kỳ hạn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.