Hoàng Hậu Vô Đức

Chương 100: Chương 100: PN Phu thê




H ~ a ~H

Phiên bang tiến cống rượu nho, chua chua ngọt ngọt, rượu cũng không quá mạnh, Diệp Trăn Trăn liền coi như nước trái cây mà uống, song không ngờ tới lại uống quá nhiều.

Rượu dù sao cũng là rượu, rượu dù không khiến lý trí say nhưng lại đủ làm lòng người say.

Diệp Trăn Trăn uống rượu đã có chút choáng váng, sau đó dẫn nhi tử đi bộ đến Dưỡng Tâm điện.

Kỷ Vô Cữu đang phê tấu chương ở Dưỡng Tâm điện, thấy thê tử dẫn theo hài tử đến thăm hắn, tâm tình liền rất tốt, vội vàng kéo bọn họ đến chỗ ngồi của mình.

Diệp Trăn Trăn không phải lần đầu tiên ngồi trên long ỷ, cho nên ngồi không hề áp lực.

Tiểu bằng hữu Kỷ Chính Tắc lại chưa hiểu lắm mấy cái kiêng kị này, cho nên hiện tại phụ hoàng cùng mẫu hậu mỗi người một bên ngồi bên người hắn, hắn liền cảm thấy rất vui vẻ. Vì thế liền hưng phấn mà túm tay phụ hoàng mẫu hậu, ngọ nguậy cái mông nhỏ trên long ỷ.

Kỷ Vô Cữu nhìn thấy Diệp Trăn Trăn hai má phiếm hồng, ánh mắt mê ly, còn tưởng rằng nàng không thoải mái. Hắn sờ sờ trán nàng, lại nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nàng một chút, "Trăn Trăn, làm sao vậy?"

Kỷ Chính Tắc cũng học theo Kỷ Vô Cữu, hỏi, "Trăn Trăn, làm sao vậy?"

Kỷ Vô Cữu vỗ nhẹ vào đầu hắn một cái, "Hồ nháo, tên mẫu hậu là để ngươi tùy tiện gọi như vậy?"

Kỷ Chính Tắc bĩu môi một cái, cúi đầu không nói.

Diệp Trăn Trăn vuốt ve đầu nhỏ của Kỷ Chính Tắc, đáp, "Không có gì, hình như uống rượu nho có chút nhiều, lúc này rượu mới ngấm... Chàng có chuyện gì không thể nhẹ nhàng nói sao, khiến nhi tử sợ hãi như vậy."

Kỷ Chính Tắc lặng lẽ dựa vào người Diệp Trăn Trăn cọ cọ, dịu dàng ngoan ngoãn tựa vào trong lòng nàng.

Kỷ Vô Cữu nhìn bộ dáng say rượu của Diệp Trăn Trăn, đột nhiên liền nhớ đến ngày đó chính mình từng có một chí nguyện to lớn: muốn đặt Trăn Trăn trên long ỷ này mà hảo hảo thương yêu.

Lại nhìn qua thấy thê tử, nhi tử hai người hi hi ha ha cười giỡn, hắn chợt cảm thấy thập phần chướng mắt.

Vì thế Kỷ Vô Cữu lập tức sai bà vú ôm Kỷ Chính Tắc đi.

Kỷ Chính Tắc ngay đó liền bị bà vú ôm đi, nước mắt ròng ròng ngoái lại nhìn, rốt cuộc vẫn biến mất tại cửa.

Diệp Trăn Trăn không vui, "Làm sao?"

Kỷ Vô Cữu dựa gần lại một chút, ôm vai nàng, nói, "Trăn Trăn, ta có việc muốn cùng nàng thương nghị."

"Cái gì?"

Hắn liền rút mấy quyển sổ con từ trên án đưa cho nàng, "Nàng giúp ta xem xem."

Quả nhiên Diệp Trăn Trăn nghiêm túc nhìn.

Tay Kỷ Vô Cữu liền trượt xuống dưới, xuyên qua dưới nách nàng, dừng ngay trước ngực nàng, nắm trọn ngực nàng rồi dùng sức xoa.

Diệp Trăn Trăn uống rượu, phản ứng cũng có chút trì độn theo, Kỷ Vô Cữu xoa xoa vài cái, nàng mới phản ứng được, nhất thời bị chọc ghẹo khiến khí tức không ổn.

Nàng đầu đầy hắc tuyến kéo tay hắn ra, "Không đứng đắn."

Cùng lão bà của mình đứng đắn làm gì, Kỷ Vô Cữu trong lòng nghĩ thầm, tay lại trượt lên trên. Động tác này có chút nhẹ nhàng, nhưng lại càng trêu chọc người hơn.

"Kỷ Vô Cữu!" Âm thanh Diệp Trăn Trăn có chút run lẩy bẩy.

"Được, nàng xem của nàng." Kỷ Vô Cữu cười nói, động tác trên tay vẫn không ngừng.

"Chàng..." Diệp Trăn Trăn lấy tay kéo một tay hắn ra.

"Được, Trăn Trăn, ta không làm gì khác." Kỷ Vô Cữu vừa xoa, vừa mềm giọng năn nỉ.

Diệp Trăn Trăn liền không thèm quản hắn nữa.

Sự thật chứng minh lời nói của nam nhân lúc này hoàn toàn có thể xem nhẹ. Hắn sờ sờ một hồi, liền đem quần áo của nàng cởi ra. Lúc Diệp Trăn Trăn phát hiện thì cái yếm đã gần như muốn rơi xuống, chỉ còn một nửa treo trước ngực, vải dệt mềm mại đỏ tươi che đậy bộ ngực trắng nõn đầy đặn.

"Chàng!" Diệp Trăn Trăn bất mãn, muốn mặc lại quần áo của mình.

Kỷ Vô Cữu ngăn lại nàng, "Nàng nên làm cái gì thì làm đi, đừng để ý đến ta."

Diệp Trăn Trăn muốn bốc hỏa, bộ dạng hắn như vậy, nàng có thể làm cái gì chứ.

Kỷ Vô Cữu lại mềm giọng, "Trăn Trăn, ta cam đoan cái gì cũng đều không làm, trừ phi nàng cầu ta."

Vì thế Diệp Trăn Trăn lại tiếp tục nhìn sổ con.

Kỷ Vô Cữu nhẹ nhàng nâng nơi đã căng chướng trước ngực của nàng ra, cúi đầu ngậm lấy nụ anh đào của nàng, nhẹ nhàng mút, sau đó lại như cắn nhẹ lại như cọ sát nó, sau cùng liền lấy lưỡi gảy gảy lên xuống mà khiêu khích. Trên tay cũng không hề nhàn rỗi, một tay chiếu cố bên ngực còn lại của nàng, một tay còn lại chậm rãi trượt xuống dưới, dừng ngay giữa hai chân nàng, xoa nắn nơi nào đó cách một lớp quần áo.

Diệp Trăn Trăn nhịn trong chốc lát, rốt cuộc buông sổ con xuống, "Đừng ở chỗ này, chúng ta lên giường đi." Ban ngày tuyên dâm, ai...

Kỷ Vô Cữu buông mắt, trong mắt lóe qua một tia giảo hoạt. Hai người thành thân đã mấy năm, hắn lại chuyên môn nghiên cứu làm thế nào để lấy lòng Diệp Trăn Trăn khi trên giường, vì thế hiện tại làm chuyện như vậy không hề có chút áp lực. Nghe Diệp Trăn Trăn nói như thế, hắn buông nàng ra, cố ý nói, "Nàng yên tâm, ta thật sự không làm bất cứ cái gì." Nói xong, miệng liền di chuyển xuống phía dưới, hôn lên từng tấc da thịt của nàng.

Diệp Trăn Trăn đã không còn tâm tư xem sổ con nữa, nàng bị hắn hành hạ đến yêu kiều thở hổn hển, lại ngại chủ động mở miệng, vì thế nhắm mắt mặc hắn làm. Bộ vị nhạy cảm bị hắn chiếu cố, một luồng khoái cảm vọt lên đầu. Nhưng những khoái hoạt này không thể nào lấp đầy khát vọng của nàng. Nàng khẽ hé mở đôi môi đỏ mộng, trên ngực phập phùng thở dốc mà lên xuống, hàng mi không nhịn được mà run rẩy, tay không tự giác đã khoác lên đầu vai Kỷ Vô Cữu, vô lực chống đỡ, nhìn như có vẻ khó nhịn mà thúc giục hắn.

Kỷ Vô Cữu vừa hôn môi vỗ về chơi đùa nàng, vừa quan sát nét mặt của nàng.

Vẻ mặt đã động tình, muốn thẹn thùng không muốn mở miệng, thật sự vô cùng đáng yêu. Ánh mắt hắn đảo một cái, cởi dây lưng của Diệp Trăn Trăn, cứ thế để quần áo của nàng nửa kín nửa hở, theo cặp đùi thon dài cân xứng vừa nhẹ nhàng vừa nặng nề mà hôn xuống.

"Uhm..." Diệp Trăn Trăn không tự chủ khẽ rên thành tiếng.

Nhưng Kỷ Vô Cữu lại chỉ vừa hôn vừa trêu chọc, một động tác tiến thêm một bước cũng không có. Như có như không trêu chọc nàng, như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng lại mạnh mẽ vườn trên đầu quả tim, cảm giác này thật sự khô ngứa khó nhịn.

"Kỷ Vô Cữu..." Diệp Trăn Trăn khẽ nhăn mày, bất mãn nhìn hắn.

Hắn ngẩng đầu mỉm cười, biết rõ còn cố hỏi, "Làm sao vậy?"

"..." Diệp Trăn Trăn lại ngậm miệng, xoay mặt không để ý tới hắn. Trên mặt sớm đã nhiễm một tầng hồng, lúc này lại nhanh chóng nổi lên, lan ra toàn thân.

Kỷ Vô Cữu vì thế cười khẽ thành tiếng, tiếp tục cúi đầu hôn tiếp. Diệp Trăn Trăn năng động, đùi lại thon dài cân xứng, Kỷ Vô Cữu dùng miệng ma sát nơi da thịt bắp đùi căng chặt trắng nõn của nàng, bên tai quanh quẩn tiếng rên khẽ nàng cố ý đè thấp giọng, thân thể hắn liền căng cứng, từ sớm đã có phản ứng.

Nhưng không vội, hắn muốn nghe nàng chính miệng yêu cầu.

Diệp Trăn Trăn không chịu nổi sự khó chịu này nữa, rốt cuộc nói, "Chàng nhanh lên một chút."

"Ta nói qua ta cái gì cũng không làm, " dừng một chút, hắn cười nhẹ, "Trừ phi nàng cầu ta." Nói xong, cánh môi như có như không xẹt qua chỗ mẫn cảm của nàng, liền đổi lấy tiếng than nhẹ của nàng.

"Kỷ Vô Cữu!"

"Hửm, Trăn Trăn muốn nói cái gì?"

Diệp Trăn Trăn bất an giãy dụa thân thể, xấu hổ và giận dữ quay mặt qua, "Cầu chàng..."

Kỷ Vô Cữu cười đến nghiêm trang, "Cầu ta làm cái gì?"

Diệp Trăn Trăn cắn răng một cái, "Yêu ta."

"Được." Kỷ Vô Cữu cười đáp. Hắn ngồi lại trên long ỷ, lưu loát cởi sạch trói buộc toàn thân của hai người. Sau đó ôm thân thể Diệp Trăn Trăn để nàng khóa ngồi khóa chặt trên thắt lưng hắn.

Lúc này Diệp Trăn Trăn cũng bất chấp vấn đề thời gian, tình huống, cả người nàng đều bị một loại khát vọng đòi mạng bao phủ, vì thế liền dựa vào lai hắn, tìm đúng vị trí, chậm rãi buông xuống eo, ngồi xuống.

Thân thể trống không rốt cuộc bị lấp đầy, Diệp Trăn Trăn híp mắt, thỏa mãn thở dài.

Kỷ Vô Cữu cũng thở dài một tiếng, âm thanh từ trong mũi phát ra, mang theo một loại khàn khàn khêu gợi cùng ngọt ngào. Hắn ôm sát lấy thân thể của nàng, để cho ngực nàng tầng tầng lớp lớp dán sát vào ngực hắn, sau đó tựa vào bên tai nàng khẽ cười hỏi, "Thế nào?"

Diệp Trăn Trăn ôm vai hắn, thở dốc, nhướn mày nói, "Bình thường."

Kỷ Vô Cữu hiển nhiên đối với sự đánh giá này không đủ vừa lòng, "Trăn Trăn không thành thực, phải phạt." Nói xong, eo liền dùng sức đâm lên phía trên.

"Uhm..." Diệp Trăn Trăn nhíu mày, yết hầu sung sướng ngâm nga.

Kỷ Vô Cữu vừa lòng với phản ứng của nàng, hai tay hắn nâng hông của nàng, âm thanh khàn khàn nói, "Trăn Trăn, muốn thì tự mình cử động."

Diệp Trăn Trăn liền bám vào vai hắn, nhẹ nhàng nâng thân thể lên, lại chậm rãi hạ xuống.

Kỷ Vô Cữu thoải mái mà hừ nhẹ, "Tiếp tục..."

Diệp Trăn Trăn lập lại động tác vừa rồi, nàng thoải mái khiến hai chân như nhũn ra, động tác liền có chút chậm lại.

"Dùng sức nào, Trăn Trăn." Kỷ Vô Cữu thúc giục nàng, một lát sau nữa, thấy động tác Diệp Trăn Trăn vẫn chậm rì như cũ, hắn dứt khoát nâng mông của nàng, nâng lên thật cao, sau đó ấn xuống thật mạnh, cùng lúc đó thẳng lưng nghênh đón nàng.

Khoái cảm trí mạng từ trong cơ thể liền lan ra toàn thân, Diệp Trăn Trăn nhắm chặt hai mắt, không khống chế được liền thét ra tiếng chói tai. Nàng cảm thấy mình như đang ngồi trên mây, gió nhẹ thổi qua khiến đám mây nổi nổi chìm chìm, nàng theo khoái hoạt mà rung động, không kềm chế được.

Kỷ Vô Cữu vừa dùng sức hôn môi Diệp Trăn Trăn, vừa nghiêng người cầm lấy khối chặn giấy trên án ném lên nóc nhà. Đây là tín hiệu cho ám vệ, ngụ ý: đều cút hết cho lão tử!

Kế tiếp, Kỷ Vô Cữu thả lỏng mà hòa vào thân thể Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn được Kỷ Vô Cữu ôm ngồi trên thắ lưng, động tác trong chốc lát liền khiến cho toàn thân run rẩy, ôm sát Kỷ Vô Cữu đạt tới cao triều. Kỷ Vô Cữu vẫn chôn huynh đệ của hắn trong thân thể nàng, bị nàng bắt lấy liền nhảy dựng lên, hắn thở hổn hển, trên trán từng đợt mồ hôi trượt xuống, "Trăn Trăn, nàng muốn mưu sát chồng sao?"

Diệp Trăn Trăn thân thể mềm nhũn, miệng lớn thở phì phò, mày giãn ra, hai mắt như nước, mị thái lan tràn.

Kỷ Vô Cữu khẽ liếm nước mắt ở khóe mắt nàng do lúc nãy kích động mà trào ra, cười nói, "Mới một chút ngon ngọt liền như thế, không có tiền đồ."

Diệp Trăn Trăn cúi đầu cắn cắn lên bả vai Kỷ Vô Cữu, cố ý gắt gao kẹp chặt chân một chút.

Kỷ Vô Cữu vừa thống khổ lại vừa sung sướng hừ nhẹ, vội vàng cầu khẩn nói, "Phu nhân tha mạng..."

Diệp Trăn Trăn liền buông hắn ra, đắc ý nhướn mày.

Kỷ Vô Cữu rời khỏi thân thể của nàng. Hắn đặt nàng trên long ỷ, để nàng quỳ trên trên ghế rộng rãi, một tay bám vào tay vịn, một tay để trên lưng ghế.

Sau đó, hắn từ phía sau động thân tiến vào thân thể nàng, nắm lấy hông của nàng, lồng ngực dán chặt lấy lưng ngọc của nàng.

Hắn cắn cắn vành tai nàng cười nhẹ, "Hôm nay ta sẽ không để nàng có thể đứng dậy mà ra khỏi phòng này."

Tuồng lớn, sắp bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.