Vậy thì đã sao, yêu một người thì đã sao?
Yêu một người là chấp niệm, là lấy hết tâm can ra cho người ta xem, là đêm đêm trằn trọc chẳng thể chớp mắt nỗi
Nhưng đổi lại là gì?
Lý Khôi Vĩ kéo cô vào trong một nhà hàng cổ điển, tiến vào một phòng được bao sẵn từ trước. Đến trước cửa, anh buông tay cô ra. Đại Ngọc rút tay trở về, xoa cái cổ tay ửng đỏ lên.
Bên trong không giống như những gì cô tưởng tượng, không phải là một cuộc gặp khách hàng thông thường. Mà là một cuộc gặp mặt.
Nói đúng hơn là một buổi xem mắt, dành cho Lý Khôi Vĩ.
Điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là cô gái xinh đẹp đang nhìn về phía này, đôi mắt to tròn với mái tóc đen bồng bềnh cùng với môi ửng hồng.
- Lý tổng, anh đến rồi.
Chất giọng cũng rất êm tai, như viên kẹo ngọt ngào.
Đại Ngọc khẽ nắm chặt tay lại được giấu bên trong tay áo. Khuôn mặt cô vẫn như cũ chỉ là ánh mắt đã có chút biến đổi.
Lý Khôi Vĩ khẽ liếc nhìn người phía sau mình, sau đó anh nói:
- Thật ngại quá, tôi đến trễ
Anh hơi cúi đầu khoé môi hơi cong lên, nhanh chóng kéo cô đi đến chỗ trống ngồi. Đại Ngọc khó chịu nhưng không thể hiện ra, nhìn thấy bà Lý ngồi đó đành ngượng ngùng chào hỏi:
- Chào cô ạ
Bà Lý thấy Đại Ngọc hai mắt đã sáng rực lên, có điều thấy con trai mình chèo kéo con gái người ta như vậy thì khẽ nhíu mày, nhất là ở trước mặt những người mà bà đã cố tình sắp đặt. Nhìn thấy cái nhíu mày của bà Lý Đại Ngọc cũng hiểu ra, cố gắng giật tay về nhưng không được.
Trước con mắt của nhiều người, Đại Ngọc ngồi bên cạnh anh mặt hơi ửng hồng lên không biết là vì ngượng hay vì tức giận. Mà cái cô gái xinh đẹp kia vừa vặn ngồi đối diện anh, nhìn về phía cô.
- Không biết cô gái này là..
Cô gái đó tò mò hơi, ánh mắt lướt trên người cô vài lần. Lý Khôi Vĩ cười mỉm, khuôn mặt cực kì ôn hoà:
- Xin lỗi vì đã đến trễ, mong cô Nguyễn thông cảm
Cô gái họ Nguyễn kia thoáng chốc đã bị mê hoặc, hai gò má hơi ửng đỏ lập tức nói không sao. Bộ dạng y hệt như dù có bắt cô nàng đợi hàng tiếng đồng hồ cũng không nhằm nhò gì.
Một người phụ nữ trung niên, có lẽ là mẹ của cô tiểu thư đó nói:
- Không biết vị tiểu thư này là của nhà nào?
Không đợi đến phiên cô trả lời, Lý Khôi Vĩ đã đáp:
- Cô ấy họ Trần
- À ra vậy
Người phụ nữ trung niên đó thoáng cười, ánh mắt vẫn không người lướt trên người cô. Đại Ngọc trời sinh đã rất ghét loại ánh mắt này, không biết trong đó đã chứa bao nhiêu là dèm pha đánh giá rồi.
Nhưng cô cũng chỉ mỉm cười, giữ đúng lễ độ với mọi người
Bữa ăn nhanh chong bắt đầu không vì cô mà gián đoạn. Quả thật như cô nghĩ, đây chính là bữa xem mắt của bà Lý dành cho con trai mình.
Tiểu thư họ Nguyễn dĩ nhiên là vừa mắt với Lý Khôi Vĩ, suốt bữa ăn cứ liếc mắt đưa tình. Mà cái tên này cũng rất phối hợp, lâu lâu lại ngước lên với đôi mắt dịu dàng nhìn người ta khiến trái tim thiếu nữ kia rộn ràng biết bao
Đại Ngọc nhìn thấy cảnh này, không nhịn nỗi, lẩm bẩm:
- Đúng là đồ đạo đức giả
Cô nhớ lại cái đêm đi cùng Lâm Thiên Ân, cô nghe về việc Lý Khôi Vĩ sẽ đính hôn cùng con gái nhà họ Nguyễn. Cứ ngỡ đó là tin đồn ai ngờ là thật, mà cô còn được tận mắt chứng kiến quá trình bọn họ gặp mặt
Thật nực cười, nếu đã thế người này muốn cùng cô dây dưa cái gì?
- Không biết nên gọi tiểu thư này thế nào?
Nguyễn tiểu thư dùng chất giọng ngọt như đường nói, đôi mắt to tròn nhìn cô. Đại Ngọc ngẩng đầu lên, cười nhạt:
- Tôi tên Đại Ngọc, Nguyễn tiểu thư không cần khách sáo làm gì
- Đại Ngọc, tên rất đẹp
- Cảm ơn
Đại Ngọc mỉm cười nhưng đôi mắt đen láy lại không có một ý cười nào. Lý Khôi Vĩ nhìn cô một cái, có thể nhìn ra rằng Đại Ngọc đang khó chịu.
Nhưng cái anh muốn chính là vậy, anh muốn nhìn bộ dạng cô ghen vì mình.
Nguyễn tiểu thư sau đó không ngừng bắt chuyện với anh, cả hai nói chuyện thật sự rất hợp với nhiều chủ đề chung.
Khoảng khắc đó Đại Ngọc nhận ra, mình và anh ta không cùng một thế giới.
Lý Khôi Vĩ trời sinh đã ở trong danh gia vọng tộc, hoàn toàn tiếp xúc với những người như anh. Còn cô, sinh ra ở một gia đình bình thường, không có người chống lưng, không có tài năng gì hơn người, tiếp xúc với đủ thể loại người.
Làm sao có thể hoà hợp đây?
- Đại Ngọc?
Bà Lý khẽ gọi tên kéo cô về thực tại, Đại Ngọc nhanh chóng lấy lại tinh thần. Bà Lý thấy cô thất thần như thế không khỏi lo lắng:
- Con sao thế? Có chỗ nào không khoẻ à?
Đại Ngọc cười cười, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Chắc là do thời tiết nên cháu hơi chóng mặt một chút
Lý Khôi Vĩ đang nói chuyện thì quay đầu nhìn cô, bàn tay đặt bên dưới cầm lấy tay cô bóp chặt một cái. Đại Ngọc cúi đầu nhìn cái tay không yên phận kia, khẽ cau mày
Bà Lý dĩ nhiên không thấy những gì đang diễn ra, quan tâm cô:
- Chắc là do không quen, một chút nữa cô cho người đem một ít thuốc đến cho con nhé.
- Dạ không sao đâu ạ, ngủ một giấc là khoẻ ngay
Đây là cơ hội ngàn năm có một, thừa dịp Lý Khôi Vĩ còn đang tình chàng ý thiếp thì cô phải nhanh chóng rời đi, lập tức bay về nước. Chỉ cần cô về nhà, anh ta sẽ không thể làm gì cô nữa
Lý Khôi Vĩ làm sao không biết được suy nghĩ của cô. Trong lòng thầm cười lạnh, ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay cô.
Bà Lý dặn dò Đại Ngọc chú ý một chút, thái độ có hơi qua loa hơn lần trước gặp.
Đại Ngọc không để việc này ở trong lòng, dù sao ở đây cũng có con dâu tương lai của bà ấy, dĩ nhiên không thể quan tâm cô gái khác quá nhiều rồi. Nhưng không hiểu sao trong lòng có một loại mất mát không thể hiểu nỗi..
Cô đưa mắt nhìn về phía cô gái ở phía đối diện, rất xứng với anh.
Danh gia vọng tộc là vậy, sau cùng họ cũng sẽ chọn người môn đăng hộ đối kết hôn. Cho dù là yêu hay không yêu, suy cho cùng tất cả đều là vì lợi ích chung.
Đại Ngọc không muốn bị kéo vào cái vòng lẩn quẩn này, ít nhất cô không muốn trở thành một con cờ để người khác nắm bắt.
- Không biết Lý tổng có thời gian không? Có thể dẫn tôi đi tham quan được chứ?
- Có thể, rất hân hạnh được làm hướng dẫn viên du lịch cho Nguyễn tiểu thư
Cô còn không biết anh có tài làm hướng dẫn viên đấy?
Sau này thất nghiệp rồi có thể lấy cái khuôn mặt đẹp trai đó đi gạt tiền con gái người ta rồi.
Đại Ngọc bứt rứt, nhìn cái tay nắm chặt mãi không buông thì cáu kỉnh. Cô lấy cái tay còn lại cố gỡ ra nhưng không được liền cào cấu mọi biện pháp.
Lý Khôi Vĩ bị cô tấn công bất ngờ nên hơi giật mình buông tay ra, nhìn mấy vết đỏ dài trên mu bàn tay mặt không biến sắc. Nguyễn tiểu thư cũng nhìn sang cô, mỉm cười hỏi:
- Không biết Đại Ngọc tiểu thư có muốn đi cùng không?
Làm bóng đèn cho hai người?
Đại Ngọc cô đâu có điên?!
Đại Ngọc lắc đầu:
- Không cần đâu
- Không sao cô đừng ngại, cô là bạn của Lý tổng cũng như là bạn của tôi mà
Ố ồ
Nếu có thể thì Đại Ngọc đã bật cười thật lớn rồi. Chưa gì đã nhận làm người nhà rồi? Thì ra tiểu thư nhà giàu đều có tác phong nhanh nhẹn như vậy sao?
Còn không nhìn xem chồng tương lai của nàng ta đang làm gì đi? Nói chuyện với một cô tay lại nắm cô khác, thật buồn cười.
Đại Ngọc hơi khó chịu sau lời nói, cô đứng lên môi vẫn mỉm cười:
- Tôi đi vào nhà vệ sinh một chút
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô cảm thấy uất ức như vậy. Đáng lẽ ra cô có thể đứng lên nói rằng anh ta là của cô, đừng có dùng đôi mắt cá chết đó nhìn đồ của cô nữa. Nhưng cô đã không làm điều đó. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình với Lý Khôi Vĩ là hai bầu trời khác nhau đến thế.
Anh thuộc về bầu trời cao vời vợi, còn cô có lẽ chỉ là một đoá hoa nhỏ ven đường.
Hôm nay Lý Khôi Vĩ đưa cô đến đây có lẽ là muốn cô chết tâm thật sự đi? Nhưng rõ ràng cô đâu có muốn dây dưa, người luôn lằng nhằng rõ ràng là anh ta cơ mà?
Mang theo mớ suy nghĩ rối nùi đi ra khỏi nhà vệ sinh, như đúng với những gì cô dự đoán, Lý Khôi Vĩ đang đứng đợi cô.
Anh đi lại trước mặt cô, sắc mặt không thể khá lên nỗi:
- Làm gì mà lâu như vậy?
- Tôi cũng không chạy thoát nỗi, anh lo lắng cái gì?
Đại Ngọc cười lạnh một cái, nét cười ấm áp khi nãy đã biến mất rồi thay vào đó là khuôn mặt lạnh lẽo của anh.
Lý Khôi Vĩ mặt không biến sắc:
- Đi vào thôi
Đại Ngọc bật cười:
- Tại sao tôi phải vào với anh? Lại tiếp tục muốn tôi diễn vai bóng đèn à?
Anh cau mày nhìn cô tiếp tục nói:
- Lý Khôi Vĩ anh chơi đủ chưa?
- Em làm sao thế?
- Tôi? Tôi làm sao á?
Đại Ngọc chỉ vào mình, biểu cảm trên khuôn mặt cũng rất đặc sắc. Cô vuốt ngược mái tóc ra đằng sau, môi vẫn không thể ngừng nhếch lên được:
- Câu này tôi hỏi anh mới đúng.
- Lý Khôi Vĩ ngài định trái một cô vợ phải một cô nhân tình à?
- Nếu ngài có ý định đó thì cũng xin chừa tôi ra, tôi không muốn bị cuốn vào cái vòng tròn này
- Thật sự mà nói tôi thấy hai người rất hợp nhau đó, môn đăng hộ đối, Nguyễn tiểu thư có thể giúp đỡ ngài...
Lý Khôi Vĩ bị những lời châm chọc của cô làm cho đen mặt, khẽ quát:
- Trần Đại Ngọc em có biết mình đang nói gì không?
Lòng ngực cô như bị ai đó bóp nghẹn lại, tất cả cảm xúc bị kẹt lại ở cuống họng không thể nào thoát ra được, nước mắt cũng không thể trào ra. Bởi vì bây giờ cô chỉ có thể trưng ra bộ dạng bình thản nhất, nói:
- Cho dù là vì cái gì, tôi cảm thấy Nguyễn tiểu thư là một cô gái tốt, anh nên trân trọng người ta.
- Em biết cô ta được bao lâu mà biết cô ta là người tốt?
Lý Khôi Vĩ bật cười nhưng như không cười, tiếng cười nhạt nhẽo. Sau đó anh ép sát cô vào tường nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mắt nhìn người của em anh thật sự không dám tin tưởng
Đại Ngọc bị kẹp vào thế yếu hơn cô chỉ có thể ngẩng cao đầu đối mắt với anh. Trong lòng cô giờ chỉ có tức giận, uất ức và đau thương. Vì cái gì mà anh ta lại đối xử với cô như vậy.
- Lý Khôi Vĩ có phải hay không ngay từ đầu tôi chỉ là món đồ chơi của anh?
Lý Khôi Vĩ cau mày, giọng ngờ vực:
- Ý em là gì?
Đại Ngọc thấy anh giả vờ như thế thì chỉ biết thương cho bản thân của mình. Người ta xem mình là một món đồ chơi, mình thì đem tình cảm chân thành ra đánh đổi.
- Anh có từng yêu tôi chưa?
Trong giây phút đó, cô vẫn còn muốn tìm lấy cơ hội bấu víu cuối cùng cho chính mình. Nhưng thứ cô nhận lại chính là đôi mắt đen như một cái hố sâu, không có lấy một tia ấm áp.
Anh nói:
- Còn em?
Em đã từng yêu anh chưa?
Đại Ngọc có thể nghe giọng mình chua xót đến đâu, cô đáp:
- Tôi làm sao mà dám yêu anh chứ