Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 106: Chương 106




Hôm đó Lý Khôi Vĩ cho người đưa Đại Ngọc về trước.

Hoàn toàn khác biệt với mọi hôm, khuôn mặt cô không còn một chút ý cười thấp thoáng nữa, mặt tối sầm lại trông rất lạnh lùng. Tâm tình thật sự đi xuống cực điểm, bởi thế cô không còn muốn che giấu nữa. Nhất là ở ánh mắt, đôi mắt sắc bén của cô tràn ngập sự tức giận.

- Có thuốc lá không?

Người đứng bên cạnh Đại Ngọc là Keith, anh ta nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.

Mặc dù không phải là chưa từng thấy một người có thể thay mặt nạ nhưng nhanh đến thế này thì là lần đầu tiên.

- Không có

Đại Ngọc nhận được câu trả lời trong tầm tay, chỉ nhìn anh ta một cái rồi bĩu môi. Cô đi đến quầy rượu nhỏ trong nhà, tuỳ tiện khui một chai rượu rồi uống. Keith vẫn đứng đó, theo dõi nhất cử nhất động của cô. Bỗng anh nhớ lại đêm hôm đó, cô say đến mất lí trí rồi làm những chuyện điên rồ...

Hiện tại không có ông chủ ở đây, nếu cô ta làm những chuyện điên rồ như thế thì ai có thể ngăn cản nỗi đây?

- Anh đừng lo, tôi uống rất khá

Đại Ngọc thấy Keith vẫn nhìn chằm chằm mình, cô chỉ nhún vai một cái rồi mặc kệ anh ta. Đầu óc cô dường như bị hỏng một chút, ngồi ngẩn ra một khoảng thời gian khá lâu.

Đến khi Keith thấy Đại Ngọc bất động như thế mãi định đi ra ngoài thì anh ta nghe cô hỏi:

- Anh ta sẽ cưới người đó thật à?

Keith ban đầu không có ý nghĩ sẽ trả lời cô song nhìn thấy người phụ nữ như bị vứt bỏ ngồi đấy, trong lòng khẽ thở dài, nói:

- Đây là buổi gặp mặt do Lý phu nhân sắp xếp cho Lý tổng.

Ngụ ý rằng không phải anh tự nguyện, cô đừng suy diễn lung tung nữa

Đại Ngọc đáp lại:

- Tôi nghĩ rằng là do những việc gần đây xảy ra đúng không?

Keith nhìn cô, không nói lại. Đại Ngọc nhìn anh ta, cô hơi mím môi:

- Tôi đoán rằng chỉ cần Lý Khôi Vĩ đồng ý liên hôn cùng cô gái đó, không chỉ vị trí tổng giám đốc hiện tại nắm chắc trong tay mà còn là số cổ phần nhận được, thêm một cái gậy chống lưng cho anh ta nữa.

Ngưng một chút rồi nói tiếp:

- Tin liên hôn này mà tung ra, giá cổ phiếu sẽ tăng lên đem lại lợi nhuận không nhỏ nhỉ?

Nói đến đây cô cười nhẹ một tiếng, thanh âm rất nhỏ nhưng lại rơi vào lòng người.

Keith khẽ nhíu mày, tại sao cô lại nói những lời này với anh?

- Tôi biết anh là người thân cận của Lý Khôi Vĩ, anh biết được nhiều....

Nói đến đây cô ngừng lại, ánh mắt bỗng trở nên sáng quắc nhìn Keith. Một đôi mắt sắc lạnh quét tới, Keith hơi rợn người nhưng vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh. Những lời cô nói anh đều có thể hiểu, nhưng mục đích của cô là gì?

Đại Ngọc thấy Keith nhìn mình bằng đôi mắt thăm dò, cô đi đến bên cạnh anh ta. Đến trước mặt đối phương, khoảng cách giữa hai người là khoảng cách an toàn tiêu chuẩn. Đại Ngọc hơi nhếch môi, cô nói:

- Lý Khôi Vĩ hiện tại giam tôi như giam một con thú nhỏ, đem người thân cận nhất đến cho tôi. Có phải hay không tôi nên cảm thấy biết ơn, nên tự hào đây?

Keith cau chặt mày lại, ánh mắt gắt gao nhìn cô. Hiện tại trên người Đại Ngọc toả ra một loại khí lạnh, ánh mắt sâu thăm thẳm khiến người ta không nhìn ra cô đang nghĩ ra. Trong đầu anh ta hiện lên suy nghĩ, người phụ nữ này quả nhiên là loài động vật ăn thịt.

Đại Ngọc nở một nụ cười tươi rồi quay người đi lên phòng, không quên bỏ lại một câu:

- Biết ơn sao? Nực cười

Không thèm thay đồ, Đại Ngọc vừa trở về phòng đã nằm xuống giường hai mắt nhắm nghiền lại.

- Haizzzzz

Cô thở dài, đôi mắt dần dần mở ra. So với khi có người bên cạnh thì bây giờ cô mới thấy lòng ngực mình âm ỉ đau.

Trong đầu cứ lặp đi lặp lại khung cảnh ban nãy, ánh mắt thất vọng xen lẫn giận dữ của Lý Khôi Vĩ như muốn nuốt sống cô.

Tại sao lại trả lời như vậy?

Trở mình một cái, co người lại như con sâu nhỏ trên giường. Chính cô cũng không hiểu nỗi bản thân mình.

Càng nghĩ càng rối, Đại Ngọc tức giận hét lên:

- Mày là đồ ngu, là đồ con heo!

Đồ con heo ngu ngốc!

Mấy ngày tiếp theo, cô không hề nhìn thấy Lý Khôi Vĩ. Phải nói rằng anh hoàn toàn không làm phiền đến cô. Thậm chí đến giọng nói của anh cô còn không nghe thấy.

Thật tốt, cứ như vậy đi.

Tai không nghe, mắt không thấy, tâm cũng không phiền nữa.

......

Lý Khôi Vĩ thật sự đem bản thân mình nhấn chìm vào công việc, tối đến nhờ vào men say mới có thể đi vào giấc ngủ.

Anh tránh né cô, đêm đến khi cô đã ngủ anh mới trở về, sáng ra cô còn chưa tỉnh anh đã rời đi.

Thật sự là bị Đại Ngọc xoay như chong chóng, tâm tim gan đều bị cô làm rối lên. Vừa tức giận vừa cảm thấy chính mình rất đáng thương, vì cảm thấy đáng thương nên càng nổi nóng hơn.

Rất muốn đánh con bé đó một trận ra trò.

Ngay khi cô nói ra lời tuyệt tình như thế, nếu không phải bản thân có sức kiềm chế hơn người thì anh đã bóp chết cô rồi.

Vì sao một người lại có thể vô tình vô tâm như vậy?

- Lý tổng, ngài có cần tôi gọi cơm tối đến không?

Câu nói của trợ lí kéo anh trở về, Lý Khôi Vĩ bóp trán nhìn lên đồng hồ. Đã trễ thế này rồi sao?

- Không cần đâu, chuẩn bị xe đi.

Trợ lí nghe được tan ca thì mừng muốn khóc, đáp một tiếng rồi chạy nhanh như thỏ.

Nếu có thể anh không muốn trở về căn nhà đó nữa, anh không muốn nhìn thấy con người không tim không phổi đó. Nhưng lại sợ tâm tình ai đó không tốt, cơm đưa đến ăn không ngon, ở đây lạ nước lạ cái lại sợ ai đó bị ăn hiếp.

Haha anh đúng là lo xa, con mèo rừng nhỏ đó ai mà dám ăn hiếp chứ? Cô không làm loạn là đã may lắm rồi.

Ngược lại với suy nghĩ của anh, những ngày qua cô rất ngoan không hề làm loạn nữa. Cơm đưa đến đều ăn hết, không đòi ra ngoài không đòi đi về nữa.

Và cũng không đòi gặp anh nữa, người gì mà vô tâm thế!

Anh cứ nghĩ mình tránh cô như thế, ai kia một hai ngày sẽ nổi giận đòi gặp anh. Nhưng không, anh nhầm rồi.

Hôm nay trở về nhà đã khuya, anh mở cửa bước vào thì thấy đèn trong bếp còn sáng. Tiếp theo là giọng ai đó lảnh lót:

- Anh không ăn thì đừng nhiều lời, cút ra ngoài.

- Đại tiểu thư ơi, cô có đói thì để tôi gọi người đi tìm đồ ăn đến chứ đừng làm những việc nguy hiểm như vậy.

- Cút ra, sao hôm nay anh lắm lời thế?!

Lý Khôi Vĩ nhíu mày đi đến thì nhìn thấy Keith cùng Đại Ngọc một người ngăn cản một người đang cầm cái muôi trên tay.

Anh hắng giọng:

- Khuya rồi làm cái gì mà ồn ào thế?

Cả hai đồng quay lại, Keith thì thầm than không ổn còn Đại Ngọc thì đã lâu mới nhìn thấy anh nên còn phản ứng hơi chậm. Đến khi hoàn hồn thì cô hừ lạnh một tiếng, xoay người tiếp tục xào xào nấu nấu.

Lý Khôi Vĩ càng cau mày chặt lại, mặt than truyền thuyết hiện ra. Keith đi đến, cúi đầu chào:

- Lý tổng

- Gọi người đem đồ ăn đến, đừng để cho nhà bếp không còn cái gì!

Lý Khôi Vĩ lạnh giọng nói, vừa hết lời thì ai kia đã phản ứng lại:

- Tôi mượn bếp của ngài chưa đến 30 phút, nếu như có làm hỏng thứ gì thì tôi liền mua đền lại ngài không cần lo.

Đại Ngọc nói nhưng đầu vẫn không quay lại. Lý Khôi Vĩ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó, hít một hơi thật lạnh vào.

Không được rồi, càng nhìn cô càng cảm thấy nhớ.

Hành động đi trước suy nghĩ, đến khi nhận ra mình đang làm gì thì anh đã bắt lấy cái tay đang cầm muôi của cô.

Đại Ngọc trợn tròn mắt nhìn, không mấy thân thiện nói:

- Anh muốn làm gì?

Lý Khôi Vĩ đáp:

- Mau đi lên phòng.

Đã không nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy thì cô càng tức giận. Cái người này đang yên đang lành thì về làm cái gì, chẳng phải mấy ngày trước tránh cô như tránh hủi sao?

Tức mình giật mạnh tay về, quăng cả cái muôi xuống đất. Đại Ngọc đẩy anh một cái, đùng đùng bước đi. Lý Khôi Vĩ nhìn thấy như thế liền đuổi theo nắm lấy tay cô lại.

Đại Ngọc giận đến đỏ mắt, gằn từng chữ:

- Anh lại muốn cái gì nữa?

- Nói chuyện

- Tôi không có cái gì muốn nói với anh hết

- Nhưng anh có.

Lý Khôi Vĩ vẫn trưng cái mặt than ra, mặc kệ cô có vùng vẫy thế nào vẫn không buông tay. Đại Ngọc mấy ngày nay vẫn đè nén, nay bị chọc đến chỗ đau thì liền bộc phát:

- Có thì kệ xác anh, liên quan đéo gì đến tôi? Muốn thì đi tìm Nguyễn tiểu thư hay mấy cô tiểu thư ngọt ngào ấy, chứ tôi tiếp chuyện anh không nổi.

Lý Khôi Vĩ bị cô quát đến ngớ người, sau đó nhìn theo cô bỏ đi lên phòng mà trong lòng uất ức.

Mẹ nó, rốt cuộc anh nhìn trúng con nhỏ này chỗ quái nào thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.