- Lão bản, ngài đúng là mê tín a, ha ha, lần này chúng ta đi trục vớt, là thuyền đắm sao?
Ngày hôm qua khi nhận được điện thoại của Trang Duệ, Clyde đang tiến
hành rong ruổi trên người của nữ nhân, hoàn toàn không giống như một
người gia hơn năm mươi tuổi.
Phải biết rằng, trước khi chiến
đấu hắn đã dùng thuốc, chơi chưa tận hứng đã bị gọi đi, nhưng rất rõ
ràng, hắn nghe gọi là lập tức chạy tới, hắn yêu hải dương nhiệt tình còn lớn hơn ngực nữ nhân.
- Thuyền trưởng Clyde, ngươi hi vọng chúng ta đi tìm bảo tàng của ai?
Trang Duệ cầm một chai bia, cười lên, biển cuối mùa thu rất tốt, không
lạnh cũng không nóng, gió biển ấm áp, thưởng thức cảnh đẹp trên biển,
nếu như không phải mạn thuyền quá cao, hắn sẽ câu cá một phen, đó mới
gọi là thích ý.
Nhưng lần ra biển này, Trang Duệ cũng mang
theo kim điêu, hắn và Bành Phi ngồi ở bong thuyền uống bia, thỉnh thoảng nhìn thấy kim điêu từ trên trời xà xuống biển bắt cá, cảm giác phi
thường tốt.
- A! Lão bản, ngươi làm khó ta rồi!
...
Clyde khoa trương hô lên, con mắt nháy mấy cái, nói ra:
- Chẳng lẽ chúng ta là đi đảo Lạc Hào Đức? Chỗ đó bảo tàng của hải tặc đã lưu lại mấy thế kỷ rồi đấy!
- Ha ha, thuyền trưởng Clyde, bảo tàng đó không phải tổ tiên ngươi lưu
lại sao? Bằng không ngươi làm thế nào hứng thú như thế?
Trang Duệ nghe vậy cười ha ha, hắn biết rõ đảo Lạc Hào Đức trong miệng của
Clyde, đó là đảo có thể so sánh với hòn đảo mà Trang Duệ phát hiện bảo
tàng Klaus, còn nổi danh trong truyền thuyết.
Đảo Lạc Hào Đức ở gần Australia, nên đảo cũng không phải đảo hoang, cảnh sắc hợp lòng người.
Nhưng mà, đảo nổi tiếng không phải vì cảnh đẹp, mà vì trên đảo tương
truyền có vô số tài bảo ẩn tàng trên đảo, dưới đáy biển chung quanh có
vô số bảo thạch chói mắt.
Thời đại năm mươi bảy mươi thế kỷ
mười sáu, người Tây Ban Nha dọc theo dấu vết của Columbus viễn chinh
Châu Mỹ, từ tay người Indian cướp đoạt vô số châu báu và vàng bạc, sau
đó chở đầy trên các thuyền buồm về nước.
Nhưng mà, hành động
của bọn họ bị hải tặc biết được, đám hải tặc điên cuồng tập kích mỗi
thương thuyền qua lại, thảm sát thuyền viên, cướp đoạt đại lượng tài
bảo, nhưng tài bảo quá nặng, đám hải tặc không cách nào mang toàn bộ đi, vì vậy đem bảo tàng còn thừa chôn trên đảo Lạc Hào Đức, cũng vẽ tàng
bảo đồ, đám hải tặc phát huyết thệ sẽ giữ nghiêm bí mật này, mưu đồ vĩnh hưởng khoản tiền tài bất nghĩa này.
Nào biết đám hải tặc
chung quy vẫn là hải tặc, làm gì có tín nghĩa chứ, một ít kẻ mưu đồ độc
chiếm bảo tàng, trong lúc nhất thời huyết nhục bay tứ tung, sau sống mái là lưu lại vô số thi thể, người thắng mang theo tàng bảo đồ trà trộn
vào thiên hạ, trải qua cuộc sống xa hoa, kiêu xa ngân dật, mà truyền
thuyết về bảo tàng trên đảo, cũng thịnh hành thế giới.
Thời
điểm niên đại bảy mươi thế kỷ mười bảy, một vị tên là William là người
Ba Tư, ngẫu nhiên phát hiện tàng bảo đồ liên quan tới đảo Lạc Hào Đức,
trên tàng bảo đồ có đánh dấu nơi thương thuyền Tây Ban Nha chìm nghỉm,
hắn vui mừng như điên, cảm giác được cơ hội phát tài đã đến, cũng không
cần biết bảo tàng là thật giả, William leo lên đảo hoang, thăm dò bốn
phía, nhưng không thu hoạch được gì.
Có một ngày trong lúc
William ngồi bồi hồi trên bãi biển, trong lúc vô tình chân sụp vào trong cát, chạm vào một khối dị vật, sau khi đào lên là một nhánh san hô vô
cùng đẹp mắt, nhưng không ngờ phía dưới san hô chính là một cái hòm gỗ
tinh xảo, trong rương chứa đầy tiền vàng và bảo vật hiếm có.
William vô cùng hưng phấn, hắn ở trên đảo hoang ba tháng, điên cuồng mà
tìm kiếm, trên thuyền bồm của hắn chất đầy ba mươi tấn vàng bạc và châu
báu, hắn thực hiện được mộng phát tài.
Trong lúc nhất thời
rất nhiều tàng bảo đồ thật thật giả giả, đúng thời cơ mà sinh, tràn ngập Châu Âu, giá cao tăng cao, không ít đám người điên cuồng muốn phát tài, không tiếc vốn gốc, kết quả không ít người táng thân dưới đáy biển,
hoặc chết trên đảo hoang, hoặc đau khổ tìm kiếm, mà bóng dáng di sản hải tặc đã biến thành dụ hoặc bí ẩn.
Nhưng Trang Duệ đối với
những truyền thuyết truyền lưu mấy thế kỷ này, cũng không quan tâm, trừ
phi là hòn đảo không có người ở, nếu không giấu bảo tàng trên đảo, trải
qua nhiều năm như vậy, sớm đã bị người ta lấy hết, còn cần hắn đi tầm
bảo sao?
- Lão bản, ta phải sửa lại lời nói của ngài, tổ tiên của ta là hiệp sĩ trộm, là nhân vật giống như Robinson, là kẻ giết phú
tế bần, làm gì có bảo tàng chứ?
Rốt cục có thể điều khiển du
thuyền đi tầm bảo, thuyền trưởng Clyde tâm tình thật tốt, cũng không
thèm để ý Trang Duệ có kính nể tổ tiên của mình hay không, hắn cũng vui
đùa ầm ĩ.
- Clyde, chúng ta đi vớt thuyền, đi lên đảo tầm
bảo, đây chẳng phải là hỏi đường người mù sao? Nói cho ngươi biết, trước đó không lâu, ta đào được một tàng bảo đồ, có quan hệ tới thuyền đắm
trên biển.
Trang Duệ kỳ thật sớm đã tập trung cho lần trục
vớt này, nhưng vẫn cố ý làm ra bộ dạng thần bí, từ trong túi quần lấy ra một tấm da dê ố vàng.
- Bản đồ hàng hải?
Vị
thuyền trưởng râu rậm một tay cầm lấy tấm da dê trong tay của Trang Duệ, sau đó nhìn vào bề mặt, đây là một tấm bản đồ hàng hải được sử dụng lúc thế kỷ mười sáu mười bảy.
Tên như ý nghĩa, bản đồ hàng hải chính là hảo đồ định vị đường biển cho toàn bộ tàu thuyền qua lại.
Hiện giờ bản đồ hàng hải thế giới đã có chi tiết đầy đủ, mà hải đồ Ba
đặc Lan này chuyên cung cấp cho người đi biển, phía trên hải đồ cung cấp đủ loại phương vị lộ tuyến, người đi biển mượn nhờ những lộ tuyến này
và la bàn, có thể tùy thời trắc định phương hướng thuyền của mình trên
biển.
Mà bản đồ hàng hải này còn vẽ kỹ càng đường ven biển,
vịnh, hòn đảo, góc biển, chỗ nước cạn, sơn mạch vùng duyên hải và đá
ngầm.
Mà tấm bản đồ mà Clyde đang cầm trong tay, chính là hải đồ Ba Đặc Lan, nhưng chỉ có thể tham khảo, bởi vì tranh vẽ trên đó quá
lâu, cũng trở nên mơ hồ.
Nhìn thấy Clyde giống như nhặt được chí bảo, Trang Duệ vụng trộm cười, nói ra:
- Đúng vậy, đây là một tấm bản đồ hàng hải, thuyền trưởng Clyde, ngươi
có thể nhìn trên bản đồ này, đây là phiến hải vực nào hay không?
- Tấm bản đồ hàng hải này được vẽ vào cuối thế kỷ mười sáu đầu thế kỷ
mười bảy, từ trên bản đồ mà xem xét, vùng biển nó vẽ hắn là biển Đại Tây Dương, đáng tiếc chỉ có thể tham khảo, ta chỉ có thể tham khảo bản đồ
hàng hải quốc tế hiện nay một chút mới biết.
- Lão bản, ở
trung tâm của bản đồ hàng hải này, bị người ta đánh dấu một vị trí, ta
tin tưởng, đây nhất định là vị trí thuyền đắm hoặc là địa điểm bảo tàng.
Clyde thần sắc có chút kích động, phải biết rằng, loại bản đồ hàng hải
có đánh dấu đặc biệt này, đều có ý nghĩa không tầm thường, không phải
địa điểm thuyền đắm, thì chính là hang ổ hải tặc.
Clyde nói xong lời này, hít một hơi thật sâu, mang theo vẻ mặt khẩn cầu nhìn Trang Duệ, nói tiếp:
- Lão bản, ngài yên tâm, chỉ cần nửa giờ, ta nhất định sẽ tìm ra tọa độ chuẩn xác của bản đồ này là ở đâu.
Trăm ngàn năm qua, trong biển cả có vô số người tầm bảo tiến vào tìm
kiếm, thậm chí ờ thế kỷ trước, những cái tàng bảo đồ như thế này mà xuất hiện, sẽ bị tranh mua, nhất là trong mắt Clyde, tấm bản đồ hàng hải này là bảo vật vô giá.
- Khục khục!