Hoàng Kim Đồng

Chương 1016: Chương 1016: Bảo mẫu.(1)






Trang Duệ vươn tay ra, nhìn thấy làn da vô cùng mịn màng của hai tiểu gia hỏa, lập tức co lại, dùng tay chà sát lên quần áo.

- Ngươi là ba ba, ôm hài tử thì sợ cái gì?

Tần Huyên Băng nói ra.

- Đúng... Đúng vậy, không sợ, không sợ, ta sợ cái gì chứ, chúng đều là con ta mà!

Trang Duệ cúi người, cẩn thận từng li từng tí một tay một, ôm hai tiểu hài tử, nước mắt lập tức mơ hồ trong ánh mắt của hắn.

Huyết mạch có thiên tính, làm cho hai tiểu hài tử không có cảm giác lạ lẫm với Trang Duệ! Chúng đều cười lên, vào thời khắc này, tâm tình Trang Duệ tràn đầy hạnh phúc.

Tục ngữ nói bất hiếu lớn nhất chính là không có con nối dỗi tông đường, Trang Duệ là một người tuân thủ truyền thống, hiện tại đã có cả con trai và gái, tâm tình Trang Duệ tràn ngập hưng phấn.

Cẩn thận từng li từng tí thả hai tiểu gia hỏa xuống giường, Trang Duệ cho linh khí tản ra, phân biệt rót vào trong thân thể hai tiểu hài tử, vốn hai tiểu gia hỏa đang duỗi cánh tay thẳng ra, thoải mái nheo mắt lại, sau đó ngủ mất.

Trang Duệ lẳng lặng nhìn hai hài tử, cùng long phượng song thai bất đồng, hai tiểu hài tử cực kỳ đáng yêu, những nết nhăn trên mặt đã giãn ra, mặt mày giống như Trang Duệ, khuôn mặt có chút giống Tần Huyên Băng, lúc ngủ cũng không ngừng chép miệng, thập pâần đáng yêu.

Trang Duệ nhìn si ngốc, con mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn hai tiểu gia hỏa, hắn nguyện ý dùng cả đời này, nhìn thấy hai con phát triển.

- Ồ? Ngủ rồi? Hai tiểu gia hỏa này náo chết người đấy, mỗi ngày đều không có một hồi yên tĩnh nào.

Tần Huyên Băng sữa không đủ, cho nên một tháng qua, vừa kết hợp dùng sữa của mình và sữa bột nuôi dưỡng, vừa rồi nàng đi ra ngoài pha sữa bột, không nghĩ tới vừa vào phòng, hai hài tử đều ngủ.

Tuy trong miệng trách cứ hài tử, nhưng trong ánh mắt Tần Huyên Băng lộ ra vẻ cưng chiều, cẩn thận đắp chăn mền cho chúng.

- Huyên Băng, vất vả cho em rồi.

Nhìn thấy hình thể đẫy đà của vợ, Trang Duệ nhịn không được vươn tay ôm chầm lấy Tần Huyên Băng, vùi đầu vào ngực của Tần Huyên Băng, hít sâu một hơi.

- Thơm quá!

Trang Duệ cảm giác sau khi Tần Huyên Băng sanh con, bộ ngực đã lớn hơn trước, vốn hắn không có động tâm tư, hiện tại cũng có chút ức chế không được mà dùng tay sờ lên.

- Anh... Tại đây không được, còn có hài tử đấy!

Bị tay của Trang Duệ mò khắp người, thân thể Tần Huyên Băng cũng trở nên mềm yếu, nhưng nhìn thấy hài tử, lập tức bắt lấy tay của Trang Duệ.

- Vậy chúng ta đi vào phòng tắm đi, ta còn chưa tắm rửa đấy...

Trang Duệ ôm lấy Tần Huyên Băng, đi vào phòng tắm, trong lúc nhất thời, từng tiếng rên rỉ trầm thấp truyền ra, tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong phòng tắm truyền ra.

Sau khi mưa xuân, mặt mũi Tần Huyên Băng đỏ ửng nằm trên ngực Trang Duệ, nhìn thấy hai hài tử ngủ ở bên cạnh, đột nhiên vành mắt hồng lên:

- Trang Duệ, lần này anh đi ra ngoài, có phải là gặp nguy hiểm hay không? Các mẹ và mọi người không nói cho em nghe!

Tần Huyên Băng là người thông minh cỡ nào? Nàng đã sớm nhìn ra mánh khóe, nhưng vì hài tử trong bụng, tình nguyện giả mơ hồ mà thôi, hiện tại Trang Duệ trở lại bên người, ủy khuất mấy tháng nay, lập tức hóa thành nước mắt.

- A! Không nên, đó là của hài tử!

Trang Duệ nhìn thấy Tần Huyên Băng có chút thương tâm, cúi đầu mở rộng miệng ra, cắn lên nhũ hoa của nàng, lập tức làm cho thân thể Tần Huyên Băng run rẩy, tức giận đẩy Trang Duệ ra.

- Hắc hắc... Dinh dưỡng tốt!

Trang Duệ mày dạn mặt dày cười, suy nghĩ một chút, nói ra:

- Huyên Băng lần này đi ra ngoài, tuy rất mạo hiểm, nhưng thu hoạch cũng kinh người đấy!

Vợ chồng với nhau, có thể giấu diếm nhau cả đời sao? Trang Duệ suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định đem chuyện này nói ra.

Đương nhiên, những chuyện gặp nạn trên biển kia, Trang Duệ cũng tỉnh lược qua, chỉ nói chuyện trên hoang đảo, gặp được Kim Cương và phát hiện bảo tàng hải tặc.

Còn chuyện Mục Tháp Trang Duệ không nói thêm, tuy Mục Tháp không phải tự tay Trang Duệ giết chết, nhưng hắn xui xẻo bị Kim Cương nướng chết a!

- Trang Duệ, sau này không nên xuất ngoại nữa!

Tuy Trang Duệ nói thám hiểm quá nhiều mạo hiểm, nhưng Tần Huyên Băng nghe mà thất sắc, ôm lấyTrang Duệ, vùi đầu vào ngực của Trang Duệ.

- Ân, sau này không đi nữa, sống ở nhà tốt hơn!

Sinh hoạt trên hoang đảo, làm cho Trang Duệ biết cái gì gọi là tịch mịch, nhìn thấy vợ con trước mặt, Trang Duệ đúng là không muốn chịu giày vò nữa.

- Đúng rồi, con chúng ta còn chưa đặt tên đấy, cho nên nhiều ngày nay, mẹ cũng không biết nên gọi thế nào, nhiều bất tiện nha?

Đột nhiên Trần Huyên Băng nhớ ra chuyện này, vốn mọi người muốn đặt tên hai tiểu gia hỏa này, nhưng Tần Huyên Băng kiên trì, để quyền lợi này cho Trang Duệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.