Hoàng Kim Đồng

Chương 1017: Chương 1017: Bảo mẫu.(2)




- Con trai thì gọi là Tranh Bách, ý nghĩ chính là lớn lên như tùng bách, đại biểu cho kiên cường.

- Con gái thì gọi là Trang Mạn, hi vọng con gái lớn lên, sẽ có được vẻ xinh đệp của em.

Trang Duệ trầm ngâm một lúc, sau đó nói ra hai cái tên, đây cũng là suy nghĩ rất lâu trong lòng của hắn.

- Trang Bách, Trang Mạn? Tốt thì tốt, nhưng mà, còn chưa đặt nhủ danh a!

Tần Huyên Băng lẩm bẩm hai chứ này, gật đầu đồng ý.

- Nhủ danh? Nếu không thì gọi là a miêu, vừa gọi là a cẩu? Dân quê đều gọi như thế, dễ gọi dễ nuôi.

Trang Duệ nổi tính trẻ con lên, vui đùa với Tần Huyên Băng.

- Chết đi, bọn chúng gọi là a miêu a cẩu, vậy anh là cái gì?

Tần Huyên Băng tức giận véo hông Trang Duệ một cái.

Trang Duệ vội vàng cầu xin tha thứ, nói ra:

- Như vậy đi, con trai gọi là Phương Phương, hi vọng nó có thể ngăn nắp, con gái gọi là Viện Viện, ghép lại là phương phương viện viện, thế nào?

- Phương Phương Viện Viện? Tốt, thế nói với mẹ đi, mẹ đã gấp lên rồi.

Tần Huyên Băng nghe thấy Trang Duệ đặt tên chữ xong, lập tức muốn đứng dậy, chăn mền từ trên người chảy xuống.

- Không vội, tối nay tiếp đi!

- A! Không được, hai con đang ở bên cạnh.

- Không có việc gì, chúng đã ngủ rồi!

Âm thanh nói chuyện của hai người càng ngày càng nhỏ, một tiếng trầm thấp vang lên, giường gỗ nhẹ nhàng lay động.

- Lão đệ, trong phòng có người đang đợi đấy, ngươi đúng là tốt số, ngủ suốt đến trưa...

Thẳng từ sáu giờ tối đến bây giờ, Trang Duệ mới cùng Tần Huyên Băng ôm hai hài tử, đi vào trong viện, những thứ vàng và châu báu kia, cũng được chuyển đến, đặt đầy trên mặt đất.

Cái mỏ neo vàng kia, cũng bị Bành Phi dụ dỗ Kim Cương lấy vào, không có biện pháp, tại đây trừ Kim Cương và Trang Duệ ra, ai cũng không cầm được a.

- A, ta biết rõ, đây gọi là tiễn biệt thắng tân hôn a!

Âu Dương Quân nhìn qua, nhìn thấy giữa lông mày của em dâu xuân tình lay láng, lập tức làm ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.

- Đi đi, không nói lời nào không có người nào bảo ca câm đâu!

Trang Duệ biết rõ Tần Huyên Băng da mặt mỏng, vội vàng trừng mắt với Âu Dương Quân, đưa nhi tử giao cho mẹ, mà Tần Huyên Băng thì ôm con gái đưa cho Phương Di, sau đó nói tên của Trang Duệ đặt cho mọi người biết.

- Cha, ngài đến rồi?

Trang Duệ liếc mắt nhìn thấy bên cạnh Âu Dương Quân chính là Tần Hạo Nhiên, liền bước lên phía trước nói một tiếng, sau lần xảy ra chuyện, mẹ vợ cũng trách mắng cha vợ, chủ yếu là vì Mục Tháp quá mức hung hăng càn quấy.

- Tiểu Duệ, việc này... Là cha có lỗi!

Tần Hạo Nhiên sắc mặt trầm xuống, nhìn thấy bộ dáng Trang Duệ phơi nắng đen thui, biết rõ con rể lần này ăn đau khổ không nhỏ.

Tương đối mà nói, Tần thị châu báu đúng là không có tổn thất gì, mà kim cương cũng không tổn hao gì, hơn nữa chắt lọc dấu vân tay của Trang Duệ trong nhà, mở tủ sắt ra, sớm đã lấy ra, hiện giờ đang nằm trong tiệm châu báu của Tần gia.

- Cha, việc này không nói tới, tái ông thất mã yên tri phi phúc )(tái ông mất ngựa chưa chắc là không phải phúc), không có kinh nghiệm lần này, làm sao tìm được bảo bối chứ?

Trang Duệ khoát khoát tay, bỏ qua vấn đề này.

- Ồ? Kim Cương, tại sao ăn mặc thành bộ dạng này rồi?

Đột nhiên Trang Duệ nhìn thấy Kim Cương từ ngoài cửa tiến vào, nhưng bên ngoài thân thể mặc một bộ áo khoát quân dụng, vốn quần áo rất lớn, mặc trên người nó giống như áo khoát, có chút buồn cười.

- Ồ ồ!

Kim Cương đến trưa không có gặp Trang Duệ, cho nên lúc này gặp Trang Duệ rất hưng phấn, dùng tay kéo kéo quần áo Trang Duệ, sau đó rất khoe khoang cái áo khoác ngoài của mình, vẻ mặt đắc ý.

- Không tệ, không tệ, ha ha...

Nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Kim Cương, Trang Duệ vui cười ha ha, hắn hiểu ý của Kim Cương, nói y phục người khác mặc, nó cũng có, năng lực bắt chước của thằng này rất mạnh.

Kim Cương nhìn thấy mọi người trong phòng đang cười, cũng cười toe toét miệng rộng ra, nó phi thường hứng thú với hài tử, nhìn thấy hai hài tử của Trang Duệ trong tay của hai cụ bà, lập tức tháo chạy qua, đem cái đôi mắt đen nhánh nhìn vào Phương Phương trước mặt.

Tiểu gia hỏa mới hơn một tháng, căn bản là không biết sợ, nhìn thấy Kim Cương, duỗi bàn tay nhỏ bé ra bắt lấy rông trên đầu của Kim Cương.

- Kim Cương, không được tức giận!

Mặc dù biết Kim Cương sẽ không giận, Trang Duệ vẫn phải hô to một tiếng, vội vàng nói trong lòng với Kim Cương.

- Ồ ồ!

Kim Cương quay đầu nhìn Trang Duệ hô một tiếng, sau đó duỗi hai bàn tay lớn như cái quạt ra, muốn Âu Dương Uyển đem hài tử đặt lên tay hắn.

- Ta đến đây đi, Kim Cương, phải nhẹ nhàng, không được dùng sức...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.