Hoàng Kim Đồng

Chương 992: Chương 992: Bảo tàng hải tặc (4)




Trang Duệ bình ổn tâm tình, đứng ở trong động rộng rãi, phóng xuất linh khí, trừ con đường mình đi lúc nãy, còn lại mấy đường rẽ, Trang Duệ đều dùng linh khí điều tra một chút.

- Con đường này không thông, con đường này không phải, dựa vào, đầu này đi thông tới hang dơi.

Trang Duệ nhìn qua ba lối rẽ, một đầu ăn sau được hai trăm mét, đã bị đá núi phá hỏng, mà con đường khác đi thông tới đỉnh núi, còn có một đầu, lại đi vào hang dơi.

- Đây là... Đây là cái gì?

Thời điểm Trang Duệ đưa mắt nhìn về cái hang thứ tư, lập tức dừng lại, ánh mắt giống như bắn ra kim quang, Ân... Phải nói là hắn nhìn thấy kim quang mới đúng.

- Tìm... Tìm được...

Tuy trong lòng đã suy đoán được, cái hoang đảo này chính là địa phương hải tặc giấu bảo tàng, nhưng Trang Duệ vẫn không nhịn được mà vui sướng, tìm kiếm bảo tàng hải tặc, mấy trăm năm qua có vô số người chạy đi như xua vịt, không nghĩ tới hôm nay lại bị mình gặp được một chỗ.

Sau khi linh khí tiếp xúc với kim quang, đó là một tiền vàng cao như núi, có một đồng tiền vàng lớn nhỏ như đồng xu, nắm rải rác chất đống trên mặt đất, mà ở bên cạnh nó, còn có các loại tiền và trang sức.

Sau khi dò xét thấy những vật này, linh khí trong đó rất sung túc, sau khi linh khí của Trang Duệ tiến vào, lập tức linh khí được một cổ cảm giác tình cảm ôm ấp, ấm áp dễ chịu rất là thoải mái.

- Đại khái là ba trăm mét, vấn đề không lớn...

Trang Duệ nhìn ra vị trí của mình và vị trí của bảo tàng, có chừng ba bốn trăm mét, tuy lộ tuyến khúc chiết, nhưng đối với người có thể nhìn xuyên bóng tối mà nói, những chuyện này không coi vào đâu.

Hiện tại hắn cẩn thận dò xét con đường này một lần, một mực ghi nhớ lộ tuyến trong đầu, Trang Duệ chui vào đường rẽ thứ tư, dọc theo con đường uốn lượn, đi đến địa điểm bảo tàng được giấu kín.

- NGAO! NGAO NGAO!

Bỗng nhiên, một tiếng vang như tiếng sấm, từ đằng xa truyền tới.

- Đúng là khoa trương a.

Tiếng ngầm cực lớn như tiếng biển gầm, trùng kích vào màng nhĩ của Trang Duệ, chấn đầu óc của Trang Duệ như muốn nổ tung, cũng không phải là giọng của Kim Cương quá lớn, mà bởi vì đây là tiếng phản âm của sơn động.

Hơn nữa âm thanh này đến quá đột nhiên, làm cho Trang Duệ không có chút chuẩn bị nào, giống như một người đang ngủ, bị người cầm cái trống đánh ầm ĩ ở bên cạnh.

Qua khoảng năm phút đồng hồ, âm thanh trong sơn động từ từ nhỏ đi, Trang Duệ biết rõ, chắc là Kim Cương ở bên ngoài không kiên nhẫn nữa, cửa động lại quá nhỏ, nó chui không lọt, lúc nào mới gào thét.

Trang Duệ cảm giác được trong đầu không còn âm thanh ông ông nữa, vội vàng che lỗ tai của mình lại, nhìn về phía mình đi vào, nói ra từng chữ một:

- Kim... Cương... , Một... Lát nữa... Ta ... Đi ra ngoài!

Trong sơn động có điểm này là không tốt, chỉ cần âm thanh hơi lớn, sẽ được phóng to vô hạn, giống như có người cầm loa hét lớn bên tai.

Sau khi hô xong, Trang Duệ dùng linh khí quay đầu nhìn lại, quả nhiên Kim Cương lão đại đang ở trước lỗ thủng nhin quanh bốn phía, có thể là do hình thể quá lớn, không cách nào chui lọt, cho nên nó mới kêu ngao ngao...

Trang Duệ dùng linh khí chạy một vong trên người Kim Cương, mà đại gia hỏa này nghe thấy Trang Duệ đáp lời, rốt cục an tĩnh lại, sau đó rụt đầu lại, nằm ngã chỏng vó trên mặt đất, rõ ràng thoải mái ngủ một giấc.

Trang Duệ không biết, hắn và Kim Cương đối thoại lần này, lại làm hang ổ của lũ dơi bên kia, đều lộn xộn, vô số con dơi bạo động, bởi vì âm thanh quá lớn, quấy rầy sóng âm của chúng.

Ngàn vạn con dơi, giống như nồi sủi cảo sôi sùng sục, rơi xuống mặt đất, thêm nữa... Có rất nhiều con bay loạn giống như con ruồi, cũng không biết quá bao nhiêu con đâm vào tường mà chết.

Hoàn hảo là, tuy trong lòng núi tương thông, nhưng con đường uốn khúc phức tạp, đàn dơi cũng không bay tới nơi đây, nếu không Trang Duệ cũng có thể sẽ giống Kim Cương khi còn bé, bị những con dơi này đuổi khắp hang động.

Đương nhiên, Trang Duệ sẽ không quản sống chết của lũ dơi, sau khi trấn an Kim Cương, hắn đi về địa phương bảo tàng được giấu kín.

Bởi vì con đường trong núi gập ghềnh bấp bênh, thậm chí còn có chút tảng đá nhô lên, giống như gai nhọn đâm ngược lên mặt đất, làm cho Trang Duệ không dám đi nhanh, cơ hồ là vừa đi vừa nhìn dưới chân.

Sau khi đi được nửa giờ, khoảng cách giữa Trang Duệ và bảo tàng, còn hơn một trăm mét.

Hiện tại Trang Duệ đang ở nơi rất sâu, địa hình càng thêm phức tạp, cơ hồ thời điểm hắn đi vào một lối rẽ, nếu như không phải Trang Duệ có thể trực tiếp nhìn xuyên qua vách đá, chỉ sợ đã sớm lạc mất phương hướng trong lòng núi.

- Ba!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.