Hoàng Kim Đồng

Chương 993: Chương 993: Bảo tàng hải tặc (5)




Một tiếng giòn vang từ dưới chân vang lên lọt vào tai của Trang Duệ, làm cho Trang Duệ dừng lại, cúi đầu nhìn lại, hình như là một tảng đá, còn tràn ra bạch quang trong suốt.

- Móa, xương cốt người chết a!

Trang Duệ xoay người nhặt lên, lúc này mới phát hiện, thì ra là xương người, trách không được lại trắng như thế.

Sau khi xem xét chung quanh, ở con đường phía trước Trang Duệ không được bao xa, lại phát hiện mấy khối xương cốt, thi cốt bầy tán loạn trên đất, dựa theo đánh giá của Trang Duệ, thì hắn là bị động vật vô tình tiến vào trong sơn động phá hư a.

- Ồ? Da dê...

Ở bên cạnh đầu lâu của một người chết, Trang Duệ lại phát hiện một tấm da dê, công nghệ chế tác, giống như đúc tấm hắn phát hiện trong nhà gỗ, phía trên có đồ án miêu tả rườm rà.

Trang Duệ ngưng tụ linh khí, đứng lại xem xét tâm da dê này, qua một lúc sau, lông mày nhíu lại.

Khởi điểm của tấm da dê này, có lẽ chính là địa phương mình tiến vào, một trăm mét phía trước thì chính xác, nhưng đi đến đằng sau, lại trở nên lộn xộn, căn bản không có giống những nơi mình đi qua.

- Bạn thân, coi như ngươi không may, gặp phải bản đồ giả...

Không cần dùng đầu cũng biết rõ, người chết ở chỗ này, khẳng định là không tìm được đường ra, bị đói chết ở chỗ này, nhưng bạn thân lại không biết, đồ vật mà hắn đang tìm kiếm, chỉ có hơn một trăm mét.

Trang Duệ cầm địa đồ này, nhét vào trong giầy, không có cách, cũng không thể nhét vào đũng quần a? Toàn thân cũng không có chỗ nào để nhét cả.

Sau khi gặp phải tiểu sự trải qua giữa đường này, Trang Duệ lại đi tiếp thêm hai mươi phút nữa, rốt cục cũng tiến vào một đường rẽ cao hai mét, rộng một mét, mà năm sáu mét phía trước, chính là địa phương giấu bảo tàng.

Nhưng ở trước mặt của Trang Duệ, chất đầy đá vụn, xem ra con đường phía trước bị phá hỏng.

Trang Duệ dùng linh khí liếc mắt nhìn, đống đá vụn này kéo dài ba bốn mét, đằng sau đá vụng, chính là mật thất bảo tàng được giấu kín.

Nói là mật thất, kỳ thật chính là một cái hang tự nhiên mà thôi, mấy trăm năm trước, một đám hải tặc tung hoành biển cả, hình như còn chưa nắm giữ kỹ thuật thuốc nổ a.

- Người nước ngoài đúng là không có sức sáng tạo, hải tặc thuộc về đoàn thể không có văn hóa a.

Liếc nhìn đống đá chồng chất, Trang Duệ có chút dở khóc dở cười, xem ra người phương tây có lịch sử ngắn không có kiến thức, làm mật thất cũng có cả kỹ thuật a, không ngờ là dùng đá chặn đường?

Nếu đổi thành người trong nước tới làm, tuyệt đối là cơ quan rậm rạp, bẩy rập khắp nơi trên đất, chắc chắn là sẽ có rất nhiều người chết.

Nếu như để ngươi Ai Cập làm chuyện này, thì trên vách tường sẽ đầy các hoa văn thần bí, nguyền rủa chết những kẻ tới tầm bảo, trị không chết người cũng hù chết người.

Nhưng đây là hải tặc của thế kỷ mười sáu mười bảy, cũng chỉ có một ít năng lực này, cho nên bọn chúng cũng không có trình độ gì cả.

Dù sao Trang Duệ có khí lực, hắn không sợ làm việc, lập tức vận chuyển những tảng đá ra, Trang Duệ chuyển những tảng đá vôi này đi vào các lối rẻ khác, nếu không lúc bản thân hắn quay lại con đường sẽ bị phá hư.

Xem ra phải làm bốn năm tiếng đồng hồ a, thời điểm Trang Duệ vận chuyển những tảng đá này đi, hắn nhìn thấy một đạo ánh sáng chói mắt, không cần dùng linh khí cảm ứng, mà dùng con mắt nhìn thấy.

- Qua... Đây là Dạ Minh Châu!

Trang Duệ dúng sức lau mắt, bảo vật bình thường đã trân quý, nhưng vật có thể phát ra ánh sáng thế này, chỉ có Dạ Minh Châu, mới có thể phát ra ánh sáng trong bóng tối, đây là chuyện khoa học đã chứng minh là đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.