Hai ngày này Tác Nam cũng không còn lo lắng chuyện linh đồng chuyển thế
đầu thai nữa, hắn chuẩn bị tiếp tục ở đây thêm vài ngày, quan sát một
chút, hắn cũng có thể thấy được Trang Duệ và Ba Tang đều rất coi trọng
tên tiểu tử kia.
Có Cách Tang ở bên cạnh, việc này cũng không thể nói gì thêm, Trang Duệ gật gật đầu, cũng không có nói gì thêm nữa.
- Tác Nam đại ca, chuyện tình báo tuyết, anh nói giúp tôi một chút, còn
cả Cách Tang đại ca nữa, anh đã nhìn thấy thần điêu, báo tuyết cũng
giống như chúng nó, đều là những động vật thông linh của phật tổ.
Trang Duệ thừa dịp Cách Tang vẫn còn đang đắm chìm ở chỗ hai con kim điêu
thần dị ở trong ký ức, vội vàng rèn sắt khi con nóng. Có nhân viên công
tác trong chính phủ như Tác Nam, còn có người địa phương như Cách Tang
giải thích, nói như vậy người trong thôn sẽ càng thêm tin tưởng.
- Nếu nó đến trong thôn, chỉ cần kiêng dê bò, ta sẽ tin.
Hôm nay Cách Tang đã nhìn thấy qua nhiều sự việc làm hiện tại cũng không rõ lời nói của Trang Duệ, rốt cuộc là thật hay giả.
Nhưng mà báo tuyết thông linh như lời nói của Trang Duệ thì Cách Tang tin
tưởng. Bởi vì sau khi ở chung một ngày, báo tuyết cũng không có công
kích mọi người, hơn nữa bữa trưa đều là do nó mang tới.
- Được, vậy thì thỏa thuận của chúng ta đã xong. Gia Thố đại ca, anh đã nướng thịt xong chưa.
Trang Duệ nghe vậy thì mừng rõ, nếu có thể giải quyết việc này, cũng có thể
coi như cho báo tuyết một ân huệ lớn. Bởi vì mùa đông ở trên Đại Tuyết
Sơn, thì công việc tìm kiếm thức ăn cực kỳ khó khăn, đến lúc đó có những người dân này trợ giúp, tin tưởng báo tuyết có thể sống sót.
Tâm tình của Trang Duệ rất tốt, tiếp nhân miếng thịt nướng của Gia Thố,
liền há to mồm ra ăn. Ngay cả cảm giác vừa đắng vừa chát của rượu lúa mì Thanh Hoa lúc bình thường cũng trở nên ngon dị thường. Một mình Trang
Duệ ăn hết khoảng chừng hơn hai cân, cuối cùng đi vào trong lều trại để
ngủ, thì cũng phải nhờ Bành Phi giúp đỡ.
- Anh Trang, anh Trang, chúng ta cần xuống núi.
Sáng sớm hom sau, Trang Duệ đã bị Bành Phi lớn giọng gọi dậy, Bành Phi đang
đứng ở bên ngoài của Trang Duệ mà gọi, bởi vì ở bên ngoài lều trại đang
có ba tên gác cửa nằm úp sấp nên không ai có thể đi vào trong lều được.
- Tốt lắm, cũng nên rời đi thôi.
Rượu lúa mì tuy rằng là cho người ta say, nhưng mà tác dụng không dài, sau
khi ngủ một giấc, Trang Duệ liền cảm giác được ý nghĩ của mình tỉnh táo
lại, mệt mỏi mấy ngày hôm nay cũng đều tan biến.
Đi ra bên ngoài
lều, đám người Gia Thố đã sớm đứng đợi, đang thu thập đồ vật này nọ,
Trang Duệ cầm cái túi nước Bành Phi đưa cho, tùy tiện lau mặt vài cái,
xem như rửa mặt. Điều kiện ở trên núi rất sơ sài, bốn năm ngày hôm nay
hắn cũng chưa đánh răng tắm rửa, nếu như ở nhà, Tần Huyên Băng khẳng
định là không cho Trang Duệ lên giường.
Thu thập xong những đồ
vật linh tinh, đoàn người liền đi về phía chân núi, vẫn là bạch sư và
tuyết ngao chạy ở phía trước, báo tuyết vẫn đi ở phía sau cùng. Ở trên
cao nguyên có độ cao hơn bốn nghìn mét so với mặt nước biển, ánh mặt
trời cũng không quá nóng bức, thật giống như là thời tiết mùa xuân đầu
tháng ba ở trong nội địa.
- Tiểu tử, khi nào thì ngươi mới có thể trưởng thành đây.
Trang Duệ đưa tay vào trong ba lô, để cho con chim non dùng mỏ mổ lên ngón
tay của mình, tiểu tử kia cũng rất biết chừng mực, cũng không có dùng
hết sức, cảm giác ngứa ngáy vô cùng thoải mái.
- Anh Trang, anh đã đặt tên cho con kim điêu nhỏ này chưa?
Ngày hôm qua đã được nhìn thấy hai con kim điêu thần dị kia, khiến cho Bành
Phi vô cùng hâm mộ Trang Duệ, hôm nay vội chạy tới chính là muốn tiếp
xúc với con chim non này. Không chừng ngày sau nó trưởng thành cũng có
thể nghe theo lời của mình.
- Chưa, tôi cũng chưa biết đặt tên gì thì tốt.
Trang Duệ lắc lắc đầu, dù sao tiểu tử kia sau này được linh khí của mình tẩy
luyện, ngày sau nhất định sẽ rất thông linh, gọi là gì cũng đều được,
căn bản là không cần huấn luyện.
- Hắc, anh Trang, anh thấy cái
tên Tiểu Bạch thế nào? Anh xem, toàn thân của nó đều là lông tơ màu
trắng, tôi cảm thấy cái tên này rất không tệ.
Bành Phi nghe thấy
nó vẫn còn chưa có tên, bỗng nhiên trở nên hưng phấn hẳn lên, đưa tay
kéo khóa của cái ba lô trước ngực Trang Duệ, để cho tiểu tử kia có thể
thò đầu ra ngoài. Nhưng mà nghênh đón hắn chính là một cái mổ cực mạnh,
khiến cho Bành Phi đau đớn vội vàng rụt tay về.
- Dẹp đi, tiểu tử cậu vừa gọi nó là gì?
Trang Duệ khinh bỉ liếc mắt nhìn Bành Phi một cái, nói:
- Hôm qua cậu không phát hiện ra là lông của cha mẹ nó là màu gì sao? Còn gọi là Tiểu Bạch? Ta nói cho cậu biết, khi nó được hai tháng tuổi, tên
tiểu tử này sẽ bắt đầu mọc lông vũ, nhan sắc chắc chắn sẽ không phải là
màu trắng.
Có một số loại chim ưng nhỏ khác, khi được hơn một tháng tuổi, cũng đã bắt đầu mọc lông vũ, hơn nữa còn bắt đầu tập bay.
Nhưng mà kim điêu thuộc loại ác điểu cỡ lớn, cần phải trải qua hơn nửa tháng
nữa, thì nó mới dần dần mọc lông vũ, hơn hai tháng sau mới bắt đầu tập
bay. Nói như vậy kim điêu từ khi được sinh ra đến khi rời cha mẹ cần hơn tám mươi ngày, tính ra là hơn hai tháng.
Tuy rằng đến khi tập
bay thì mất nhiều thời gian hơn so với các loại chin ưng nhỏ khác, nhưng mà kim điêu sống lâu hơn chúng nó rất nhiều. Chim ưng thông thường thời gian sống khoảng hai ba mươi năm đã là không tồi rồi, mà kim điêu chỉ
cần không gặp phải thiên tai thì ít nhất có thể sống được mấy chục năm.
- Tiểu Bạch không dễ nghe, tôi tên là Tiểu Trang, gọi là Tiểu Kim đi, cậu xem hai con kim điêu ngày hôm qua, đều rất xinh đep, đã vậy thì cứ gọi
là Tiểu Kim đi cho dễ nghe.
Nghe thấy Trang Duệ đặt tên cho con
kim điêu như vậy, Gia Thố cũng tiến lại, hôm qua nhìn thấy hai con kim
điêu kia, cũng là lúc mặt trời ngả về tây, ánh sáng hoàng hôn chiếu lên
người hai con kim điêu này, quả thật là có vẻ lóng lánh như vàng, thần
thái phi dương.
- Tiểu Kim? Rất khó gọi? Còn không bằng gọi là Kim Tử, vừa dễ nhớ lại dễ đọc.
Tramg Duệ chần chờ một chút, hắn đặt tên cho con kim điêu này là muốn mang
theo chữ kim, nhưng mà Tiểu Kim thì thật sữ không dễ nghe, sau khi
trưởng thành không phải sẽ gọi nó là lão Kim chứ?
- Anh Trang, anh chỉ biết đến vàng, trong nhà có nhiều vàng như vậy, còn muốn thêm sao?
Bành Phi nắm lấy cơ hôi, cũng không khách sáo với Trang Duệ, mở mồm ra là
vàng, im lặng cũng là vàng, chỉ có thể hình dung ra một chữ: Tục!